“Lớp trưởng Lý Tuyền cũng là một người rất si tình…” - Đường Hân Uyển lẩm nhẩm: “Thật sự cầu mong cho hai người họ có thể trở thành một cặp.”
Bạch Mộc gật đầu nhìn sang chỗ khác, ánh mắt hơi chút thất vọng, Đường Hân Uyển biết rõ Bạch Mộc đang tức cảnh sinh tình, có lẽ cũng đang nhớ đến cô ấy.
“Tính cách hai người họ thật sự rất giống nhau!” - Đường Hân Uyển thầm nghĩ như vậy, chẳng trách bọn họ thân quen đến vậy.
Chần chừ một hồi lâu, Đường Hân Uyển nhìn Bạch Mộc và nói khẽ: “Cậu biết đàn bài “Yêu” không?”
“Sao?” - Bạch Mộc xoay lại hỏi: “Cậu nói gì thế?”
“Không có gì cả!” - Đường Hân Uyển đỏ mặt, liên tiếp khua tay giải thích: “Ý mình là bài “Yêu” này vốn dĩ cần hai người đàn. Hồi đó Lý Tuyền không thể hợp tấu cùng với người yêu của ông ấy, chắc ông ấy rất tiếc? Mình nghĩ nếu được hợp tấu cùng cậu một lần thì sẽ bù đắp được cảm giác tiếc nuối này.”
“Cậu biết đàn piano à?” - Bạch Mộc ngạc nhiên quay lại nhìn Đường Hân Uyển.
Đường Hân Uyển vội giải thích: “Lúc nhỏ mình có học được một ít!” - Nói đến đây, vẻ mặt Hân Uyển cũng hơi mơ hồ và rõ ràng đang nghĩ đến điều gì đó.
Bạch Mộc nhìn sâu vào mắt của Đường Hân Uyển, nếu đúng như cô ấy nói là hồi nhỏ chỉ học được một ít thì không thể hiểu những điều này được. Có thể nhìn thấu được bài "Yêu" là do hai người hợp tấu, thì chứng tỏ trình độ đàn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959063/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.