“Được đó!” - Đỗ Khả Nhi tính tình nóng nảy là người đầu tiên bày tỏ đồng ý, hỏi: “Cậu nói đi, chúng ta chơi trò gì?”
“Chơi trò gì?” - Sở Nam vừa nãy còn đang đắc ý vênh váo, thoáng chốc ngẩn ngơ tại chỗ. Hắn đâu biết chơi trò gì, vừa nãy chỉ là tiện mồm nói vậy mà thôi, còn chơi trò gì thì hắn thật sự chưa nghĩ tới. Do dự một lúc, tên mập nói lắp bắp: “Oẳn… tù tì?” - Nói xong còn nhìn Tạ Minh Tường một cái, rõ ràng là đang trưng cầu ý kiến của anh ta.
Tạ Minh Tường tức nghẹn, thật muốn từ sau lưng đạp cho cái tên này một đạp. Vừa nãy còn tưởng cái tên này đáng tin cậy một chút, kết quả thì đã đưa ra một trò chơi thấp kém như vậy. Đây là đang sỉ nhục IQ của anh ta ư?
“Cái gì? Cậu nói cái gì?” - Đỗ Khả Nhi hoài nghi bản thân nghe nhầm, bày ra một biểu cảm rất khoa trương, bưng mặt nói: “Mình nói nè Sở Nam, đề nghị này của cậu cũng thật là… Thôi đi, mình không thể tìm được bất cứ tính từ nào để hình dung nổi cậu.”
Mấy người bên cạnh cũng cười lớn tiếng một cách mất hình tượng.
Lãnh Hân Hân không thể nhịn được nữa, cô vỗ tay đứng dậy: “Chi bằng chúng ta chơi trò mạo hiểm nói lời thật lòng đi?”
Đề nghị rất nhanh được mọi người thông qua, Sở Nam thấy Lãnh Hân Hân giúp hắn giải vây, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt đỏ ửng rút lui sang một bên.
Tạ Minh Tường đứng dậy, gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959042/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.