“Anh hiểu gì chứ?” - Nghe vậy, Lãnh Hân Hân đột nhiên vẻ mặt lạnh lùng, chất vấn với ánh mắt sắc bén.
“Ơ…” - Tạ Minh Tường sững sờ, trong chốc lát ý thức được lời nói của mình hơi có nghĩa khác nên vội vàng cười trừ nói: “Mình hiểu giữa hai người họ chắc chắn có mờ ám ấy! Nếu không thì mới gặp mặt lần đầu sao lại trò chuyện ăn ý như vậy?”
"???”
Trên đầu Bạch Mộc xuất hiện ba dấu chấm hỏi, lắc đầu một cách bất lực. Cái tên Tạ Minh Tường đúng thật là không đáng tin cậy, chớp mắt đã lại chuyển chủ đề sang mình rồi.
“Hứ!” - Lãnh Hân Hân hừ một tiếng, lại nhìn về phía Bạch Mộc nói lần nữa: “Dù sao mình cũng mặc kệ, nhiệm vụ hàng đầu trong bốn năm đại học của mình chính là làm mối cho hai người các cậu! Trai tài gái sắc, hai người các cậu tuyệt đối là xứng đôi!” - Lãnh Hân Hân nói với vẻ hưng phấn.
“Chuyện đó, nhiệm vụ này cũng đừng quá quan trọng…” - Tạ Minh Tường xoa xoa tay một cách lúng túng, cười ngại ngùng: “Còn có anh nữa nè…”
“Anh?” - Lãnh Hân Hân liếc anh một cái, nói nhạt: “Để suy nghĩ sau đi!”
“Được thôi!” - Tạ Minh Tường chán chường một lúc, nhưng sau đó đã trở nên hưng phấn: “Hân Hân, em định làm mối hai người họ thế nào! Để anh cùng giúp nhé?” - Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức chạy sang một bên bàn mưu bí mật.
Bạch Mộc bất lực thở dài một hơi, bắt đầu nhắm mắt thư giãn. Anh thực sự lười quan tâm đến hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959041/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.