Hai người nói chuyện một hồi lâu, tính ra lần nào gọi điện về cũng chỉ là hỏi thăm sức khỏe một chút xong rồi mà bàn công việc tới lui mãi chưa xong. Cứ dính đến công việc là nói không hết đâu, cứ phải 1-2 ngày mới xong được. Tắt được cuộc điện thoại xong, cô đi rửa mặt, thay đồ ra cho thoải mái. Xong xuôi khóa cửa nhà, ngó qua xem Diệp Nhi nó có ổn không hay lại phải ở bên này với con bé. Thấy tình hình có vẻ ổn ổn rồi thì về phòng mình nghỉ để còn sáng mai đi làm nữa chứ.
Sớm mai dậy, vừa đánh răng rửa mặt bước ra khỏi phòng thấy con bé Diệp Nhi đang ngồi ở phòng khách. Cô hú hồn, tưởng có người khác vào nhà ngồi đó. Trấn tĩnh một hồi ra hỏi xem con bé nó làm sao. Hỏi ra rồi mới thấy ngã ngửa, hóa ra đang nằm ngủ tự dưng thấy đói nên dậy xem có gì ăn không. Á khẩu thật chứ, Linh Anh bảo Diệp Nhi đi đánh răng rửa mặt đi rồi cô làm đồ ăn cho. Nghe thấy đồ ăn là con bé mắt sáng luôn, chạy đi đánh răng rửa mặt với một tốc độ không thể nào nhanh hơn. Sáng nay dậy sớm nên cô cũng nấu gì đó dinh dưỡng một chút, Diệp Nhi tối qua còn nốc rượu vào cơ mà. Nấu ít cháo cho ăn, nhà có sẵn tôm thịt hay ruốc gì đó rồi. Ăn cái gì cho cái đó vào thôi. Ruốc đó là mẹ cô gửi sang cho, phòng khi cô có bận rộn quá không nấu được gì còn có thứ để ăn uống.
Học được từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-bo-lo/931170/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.