Có hai đôi mắt đang nhìn cô từ xa, không nói chắc ai cũng biết. Hai chàng trai kia còn ngồi phòng bàn chuyện gì đó, tình cờ Dương Phong nhìn ra khu vườn hoa nhà Tuấn Duy thì thấy cô đang chơi ở đó. Anh vẫy tay bảo Tuấn Duy ra coi xem. Trông cô không khác gì 1 nữ hoàng đứng giữa các loài hoa vậy đó. Xinh đẹp, kiều diễm trước những bông hoa.
“ Giờ mà ai đi qua đây chắc cũng muốn bế về luôn quá. “ – Dương Phong buột miệng nói.
“ Anh tính vác con nhà người ta về hả? “ – Ánh mắt Tuấn Duy hơi lạnh đi vài phần.
“ Đương nhiên là không rồi. Nói cho vui thôi chứ ai dám làm. “ – Anh vừa nói vừa cười khiến Tuấn Duy dù hiểu cũng im lặng, sợ nói thêm ổng này lại khịa thêm thì thôi.
“ Thôi đi xuống dưới nhà chơi đi, công việc để sau. Lâu lâu cũng thả lỏng cho bản thân chút. “ – Dương Phong vừa nói vừa đứng dậy đi xuống lầu.
Tuấn Duy nhiều khi thấy ông anh mình trẻ con dù cách nhau hẳn 2 tuổi, mình thì già hơn bao nhiêu. Anh dọn dẹp, sắp xếp lại căn phòng cho gọn hơn. Thấy túi đồ của Linh Anh, anh cầm xuống luôn cho cô. Đi vào căn bếp, anh bảo người đầu bếp làm 1 chiếc bánh ngọt và 4 ly nước ép hoa quả. Người đầu bếp cũng tò mò hỏi xem
“ Mấy người bạn đến chơi ý mà. Thôi mọi người làm việc, cháu đi dạo bộ cho đỡ mỏi. “ – Nói rồi, anh đi ra ngoài dạo bộ quanh khu vườn rộng lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-bo-lo/931113/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.