Thu lại tầm mắt của mình cô tập trung vào công việc đang làm. Tiếng đàn chợt vang lên làm cô bất ngờ, tính hát theo mà dừng lại luôn. Cô cần nghe giai điệu trước rồi mới tự ghép vào được. Giai điệu nhẹ nhàng, trầm lắng như muốn thốt lên với người yêu dấu là yêu em rất nhiều, đừng rời xa anh được không.
Bản nhạc hay là 1 câu chuyện, người đàn nó có chuyền tải được cảm xúc của nó hay không là 1 chuyện khác. Đối với Tuấn Duy, có những bản anh đàn như cho vui; có bản lại sâu sắc, hút hồn người nghe. Lần này anh cũng gọi là có đặt tâm hồn mình vào bản nhạc. Nghe nó khác so với những lần trước.
Nốt cuối cùng vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên. Hóa ra là Dương Phong. Anh rảnh rỗi quá không có việc ( thực ra là có hàng đống việc nhưng không muốn làm) nên chạy sang chơi với em mình. Ai ngờ lại nghe được tiếng đàn piano vang lên, hỏi ra mới biết là vừa nãy có 2 cô gái tới đây, chắc là bạn cậu chủ có việc mới tới. Anh hỏi 2 cô gái đó là ai. Người hầu nói là tiểu thư Diệp Nhi với bạn cô ấy, trước đây chưa thấy bao giờ. Anh đoán là Linh Anh rồi chạy thẳng lên trên lầu coi.
“ Không ngờ có một ngày em tôi chơi lại piano đấy. “ – Dương Phong nói.
“ Làm như em sẽ không chơi lại nó ý. Mà giờ này em tưởng anh đang bận rộn lắm mà. Sao lại chạy sang đây rồi. “ – Tuấn Duy nghe thấy tiếng ông anh mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-bo-lo/931112/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.