Hôm sau, Trâm ra quán rất sớm mà đã thấy Hoàng ở đó rồi, còn có cả thằng bé kia nữa. Vậy nên Trâm lại gần bắt truyện.
- Hoàng mới đến à?
Hoàng khá bất ngờ khi Trâm bắt truyện với mình, nhưng lấy lại vẻ mặt tự nhiên ngay sau đó.
- Ừ, anh vừa mới đến thôi.
- Thằng bé này là con anh sao? Đáng yêu quá! Tên là gì vậy?
- Nó tên Huy, nhưng không phải con anh mà là cháu anh, em hiểu nhầm rồi.
Hoàng cười cười, con Trâm thì xấu hổ gần chết, tự nhiên nói đó là con người ta. Hoàng cười, Trâm càng xấu hổ. Khi biết được đó không phải con của Hoàng, chẳng hiểu sao Trâm cảm thấy vui kì lạ.
- Anh cười em đấy à? Nhầm thôi mà có gì vui đâu?
- Nhưng anh vẫn buồn cười, tại sao em có thể nói Huy là con anh được nhỉ? Anh và thằng bé có gì giống nhau sao?
- Thì em tưởng là sau vụ năm đó...
Trâm lỡ mồm, sắc mặt Hoàng lập tức thay đổi.
- Em vẫn còn để trong lòng chuyện năm đó sao?
- À không, em chỉ lỡ miệng như thế thôi.
- Trâm, chuyện năm đó anh nợ em một lời xin lỗi. Anh biết anh là một thằng đàn ông khốn nạn, anh không muốn em ở bên một người như anh.
- Đừng nói nữa, chuyện đó qua lâu rồi, em không còn để trong lòng nữa, anh không cần trách mình.
- Được, không nói nữa. Dù không là người yêu thì cũng có thể làm bạn mà, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-ay-minh-da-bo-lo-nhau/2464539/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.