Thanh xuân có Hoàng bên cạnh, Trâm như tia nắng rực rỡ chiếu trên mùa xuân ấm áp. Thanh xuân có Trâm, Hoàng như cơn gió heo lạnh thổi trên mùa thu xanh ngát. Thanh xuân có Linh, tưởng chừng như có tuyết rơi phủ vương vãi trên đông lạnh, nhưng lại là một cây thông chắn ngang tuyết và đất.
Nếu như Trâm là thiên thần, thì tình yêu giữa Trâm và Hoàng sẽ không bị chia cắt. Nếu như Trâm là thiên thần, thì tình bạn giữa Linh và cô sẽ không bị tách rời. Nếu như Trâm là thiên thần, thì cô sẽ bỏ qua chuyện Linh ở trên giường cùng Hoàng ân ái. Nhưng thực chất sự thật rằng, cô chẳng phải thiên thần. Cô không thể tha thứ cho Linh được dù cho cô biết đó chỉ là vô ý. Cô có thể tha thứ cho Hoàng được nếu như anh chịu giải thích và nói lời xin lỗi.
Nhưng anh đã im lặng, như thể anh im lặng để cô muốn hiểu gì thì hiểu, anh im lặng như thể anh đã đúng làm điều ấy và đều do anh có ý muốn ngủ với Linh vậy. Anh im lặng, như thể chính anh muốn kết thúc chuyện này từ lâu rồi. Cho đến bây giờ gặp lại, Tâm cũng không thể quên chuyện năm ấy, cô không thể nào mà thôi nghĩ về quá khứ khi đó chính là nỗi sợ của cô. Họ, là nỗi sợ của cô, khiến cô không bao giờ quên được.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.