"Đắc thủ."
Không cần phải nói, người đánh lén Lôi Đào chính là Dương Kỳ
Hắn dùng đạo lý ám sát một chiêu đắc thủ, dùng thế lôi đình vạn quân bức lui Lôi Đào, nhân lúc hắn dùng kiếm thuật Đại Lôi Âm hộ thân, hắn nắm lấy cơ hội cướp hồ lô Sinh Mệnh Chi Tuyền.
Trong nháy mắt cái hồ lô bị ném vào trong giới chỉ Hải Dương Chi Tâm.
Nếu không, với sức nặng như núi của cái hồ lô này, hắn không bị đè chết cũng sẽ bị mùi sinh mệnh nồng đậm dẫn đường cho đám Lôi Đào.
Đồ hắn đã cướp được cho nên hắn không có hứng thú đại chiến với ba người kia, bởi vì có chiến cũng chẳng có ý nghĩa gì, bọn họ cũng là đệ tử của học viện Thiên Vị, giết bọn họ học viện rung động, không giết bọn họ thì hành tung dễ bị bại lộ, tốt nhất là bỏ đi.
Dù sao bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ của Thái tử giao cho, phiền phức cũng kéo đến không ngừng.
Một hồ lô Sinh Mệnh Chi Tuyền lớn như thế này cũng đủ giúp cho Dương Kỳ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn không cần mở hồ lô cũng cảm thấy sự sảng khoái do khí tức sinh mệnh mang lại, khiến cho các vi hạt trong cơ thể hắn không ngừng chấn động, cái cảm giác thức tỉnh không ngừng truyền tới.
Nó chính là ngọn nguồn của sinh mệnh.
Nó là thánh thủy nuôi dưỡng toàn bộ sinh cơ, nó là Sinh Mệnh Chi Tuyền.
"Muốn chết."
Lôi Đào vừa lùi lại đã thấy hồ lô Sinh Mệnh Chi Tuyền bị người ta cướp đi, nhất thời giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vuong/1778986/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.