"Đừng hỏi ta là người như thế nào, ngươi chỉ cần nhớ ta là khắc tinh của ngươi là được rồi, đám ma đầu các ngươi lúc nào cũng muốn ra ngoài hại người, không chuyện ác nào không làm, giết được bao nhiêu tốt bấy nhiêu."
Dương Kỳ hai tay tạo thành ấn quyết, thánh hỏa bạch kim biến thành Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân, cung điện đèn đuốc rực rỡ, thấp hoàng hình bóng của một thiên đường cho chư thần.
Nhưng mà, thiên đường này chưa phải là thiên đường, mà nó chỉ là một ý niệm.
Tuy vậy, không thể khinh thường nó.
Thánh hỏa cháy hừng hực, huyết diễm quanh người của ma vương Huyết Thi bị hút vào trong thánh hỏa, biến thành thuốc bổ cho Dương Kỳ.
Trong cơ thể Dương Kỳ, chân khí trào dâng như trường giang đại hà, một ngọn thánh diễm thẳng tắp tận trời, đốt phá tà khí xung quanh, trong phạm vi của nó đầm máu bị cạn khô, sau đó hóa thành dung nham, sau đó lạnh đi, màu mỡ như ở thiên đường.
Thời không Thiên Thi, trong cái quốc gia ma quỷ này đã có một thiên đường.
Thiên đường của riêng Dương Kỳ.
"Huyết hoàng hàng thế, ngã chủ càn khôn." (Vua máu xuống trần, ta làm chủ càn khôn)
Ma vương Huyết Thi một lần nữa công kích, thân hình nó rung lên, một bóng người mặc hoàng bào, đầu đội vương miện xuất hiện, uy vũ ngang tàng, nó tới từ chốn u minh khiến cho vô số sóng máu và biển máu trào dâng.
Dương Kỳ vừa đã biết lúc này chính là lúc sống chết với ma vương Huyết Thi, đối phương vận chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vuong/1778984/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.