Khó được một đêm ngủ ngon, Phùng Kiến Vũ một đêm không mộng, đúng 7 giờ thì thức giấc, cậu liền cảm giác bản thân bị một ánh mắt chăm chú tập trung vào.
Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu, lập tức bắt gặp Vương Thanh nằm ở trên giường đối diện, đang chống đầu nhìn mình, Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy phốc một tiếng toàn bộ khuôn mặt mình tức khắc đỏ lên, "Buổi sáng tốt lành."
Vương Thanh lù lù bất động, vẫn y nguyên nhìn ngắm cậu, "Buổi sáng tốt lành, thật hi vọng em sẽ ở trong ngực anh tỉnh dậy nói câu này."
Phùng Kiến Vũ vén chăn ngồi dậy, "Vương Thanh sao trước đây em không phát hiện được con người anh lại không cần mặt mũi như vậy a."
Vương Thanh thấy cậu ngồi dậy, toàn thân lập tức đứng lên, "Dù sao em cũng không thể chối bỏ được anh đâu nha, tối hôm qua em đã đáp ứng anh rồi."
Phùng Kiến vũ nhìn lướt qua đồng hồ trên bàn, "Mau buông em ra, sắp 7 giờ 5 phút rồi!"
Vương Thanh vẫn dán chặt bất động bên người cậu, tiến đến bên tai cậu hỏi: "7 giờ 5 phút thì thế nào?"
"Bình thường thời gian này em đều sửa soạng xong rồi, anh không nên làm loạn thói quen sinh hoạt của em."
Nghe Phùng Kiến Vũ nói xong, Vương Thanh cả người đều cười ngồi phịch ở trên giường, "Vậy lỡ như sau này "làm" em đến dậy không nổi thì phải làm sao bây giờ?"
Phùng Kiến Vũ nghe hắn nói như thế ngược lại vẫn điềm tĩnh, cậu tựa ở cạnh cửa phòng tắm, "Hai ta ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vu-vuong-bat-kien-vuong/3249564/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.