Rốt cuộc nói ra xong, Vương Thanh tựa hồ cảm thấy chính mình được thở dài một hơi, cả người đều thoải mái hơn nhiều.
Phùng Kiến Vũ đại khái không nghĩ đến Vương Thanh thật sự cứ như vậy mà nói ra, cậu có chút sững sờ, còn có chút trở tay không kịp.
Vương Thanh lùi về sau, hắn ngồi xuống bên giường của mình, nhìn ngắm bóng lưng của Phùng Kiến Vũ, vẫn là quá manh động rồi sao? Hắn đã từng một mực mơ ước tiếp cận được người này, đợi đến lúc thật sự tiếp cận được rồi, hắn lại trở nên lo được lo mất, nếu như bị em ấy chán ghét, còn không bằng thật sự giống như truyền thông nói như vậy, vương bất kiến vương.
"Em có thể biết, đã bao lâu rồi?" Giọng nói Phùng Kiến Vũ truyền đến, Vương Thanh cả người đều như đang mơ, hắn còn tưởng rằng, Phùng Kiến Vũ đã không muốn tiếp tục cùng hắn nói chuyện nữa.
"Từ lúc bắt đầu nhận thức em......"
Phùng Kiến vũ đối với đáp án này, tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, "Từ lúc bắt đầu nhận thức em? Lúc nào tính là nhận thức em? Quay 《 Nhai Sơn 》 sao?"
Vương Thanh mím môi, thấp giọng nói: "Hẳn là 《 Tiếu Ngạo Trường Không 》 đi."
Nước mắt Phùng Kiến Vũ tách một tiếng lập tức trào ra, mười năm, đây là khoảng thời gian dài dằng dặc đến cỡ nào. Vương Thanh thật lâu không nghe được bên kia đáp lại, trong lòng lập tức hoảng hốt, "Đại Vũ, Đại Vũ......"
Phùng Kiến Vũ đứng đó đưa lưng về phía hắn, bả vai hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vu-vuong-bat-kien-vuong/3249563/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.