Phùng Kiến Vũ sau khi hết bận mới nhìn thấy được tin nhắn của Vương Thanh, lúc đầu cậu muốn nói không cần, nhưng ngẫm nghĩ lại theo tính cách của Vương Thanh, nếu như mình nói không muốn, sợ Vương Thanh sẽ cảm thấy mình không quan tâm đến người bạn là hắn này.
Phùng Kiến Vũ cảm giác bản thân mình nhìn muốn thủng màn hình di động cũng không nghĩ ra được mình muốn cái gì, hằng năm bạn bè đều tặng đồ vật này đó, không ngoài dự đoán chính là đồng hồ, quần áo, còn có một số họa tác, đương nhiên một số biết được bản tính trạch của cậu, sẽ mua games trò chơi tặng cho cậu.
"Anh xem xem thế nào cũng được, tôi tin tưởng ánh mắt của anh."
Vương Thanh suốt một buổi chiều đều ôm tâm tình dằn vặt, nghĩ nghĩ làm sao mà Phùng Kiến Vũ còn chưa trả lời wechat, cả người một bộ dáng đứng ngồi không yên.
Phùng Kiến Vũ vừa hồi âm wechat trở lại, tảng đá trong lòng Vương Thanh rốt cuộc rơi xuống, hắn nhìn tin nhắn cả nửa ngày, hai mắt mình cũng có chút trợn tròn, hắn đến cùng nên mua cái gì đây a?
Vương Thanh trên đường đi liên tục than thở, cuối cùng làm phiền đến Tần Tang, "Cậu rốt cuộc là đang làm gì đây hả?"
"Cuối tuần là sinh nhật của Đại Vũ, tôi không biết mua quà lễ gì tặng cho em ấy."
Tần Tang nghĩ nghĩ, "Đúng nha, cuối tuần là 27 tháng 8, là sinh nhật của Phùng Kiến Vũ. Cậu không thể đến Nhật Bản rồi mới xem xét được sao?"
Vương Thanh nghe xong lời của cô, tựa hồ đột nhiên nghĩ đến gì đó, hắn đập tay lên đùi, "Đúng rồi nha, chúng ta phải đi Nhật Bản, tôi biết muốn mua gì rồi, làm sao lại không sớm nghĩ đến a."
Sinh nhật của Phùng Kiến Vũ trong mấy năm gần đây đều là cùng bạn bè ăn một bữa cơm mà thôi, cùng người trong nhà ăn cơm đều là qua sinh nhật ngày âm lịch, thời gian luôn luôn bị xê dịch chút xíu.
Lần này cũng là dựa theo lệ cũ, một đám bạn bè đặt chỗ ăn cơm, trước đó Vương Thanh lên máy bay, Phùng Kiến Vũ còn gọi điện cho hắn, hỏi xem có cần chờ đợi hắn hay không.
Vương Thanh đáp máy bay cơ hồ đã muốn 7, đợi đến được chỗ của Phùng Kiến Vũ cũng đã là 8 giờ hơn, thế là hắn bảo Phùng Kiến Vũ không cần chờ một mình hắn, bọn họ ăn trước cũng không sao.
Mấy người bọn Kỳ Kỷ đều biết Vương Thanh sắp đến, cảm thấy không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, thế là biểu thị hay là một đám chờ Vương Thanh đến rồi hẳn nhập tiệc. Bản thân Phùng Kiến Vũ cũng muốn chờ Vương Thanh, đám bạn bè kia không ngại, cậu tự nhiên cũng vô cùng vui vẻ.
Kết quả thời điểm Vương Thanh đến nơi, phát hiện tất cả mọi người đều đang chờ một mình hắn, lập tức cảm thấy vô cùng băn khoăn. Nhưng đồng thời hắn lại cảm thấy vui vẻ, mình ở trong lòng Phùng Kiến Vũ, nhất định là rất được xem trọng, cho nên bạn bè của cậu cũng không một câu oán hận nào cùng nhau chờ hắn đấy thôi.
Vương Thanh tự phạt ba ly, ba ly vào bụng, bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt. Mặc dù mọi người chưa từng hợp tác, nhưng tốt xấu đều làm việc trong ngành giải trí, cũng đều tính là quen mặt, thế là rất nhanh liền lao vào hàn huyên đủ thứ chuyện.
Hôm nay là sinh nhật của mình, Phùng Kiến Vũ phá lệ uống không ít rượu, Vương Thanh hôm nay cũng không quá lo lắng cho cậu, dù sao cũng bản thân hắn có ở đây, xung quanh đều là bạn bè thân thiết, không cần cố kỵ cái gì.
Cuối cùng thời điểm tan cuộc, Vương Thanh đem một cái va li hành lý giao đến trong tay Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ có chút mê ly nhìn nhìn Vương Thanh, "Tặng tôi một cái va li sao?"
Vương Thanh bắt gặp bộ dáng cậu lung la lung lay, thế là đưa tay đỡ lấy người, một tay kéo va li, đỡ Phùng Kiến Vũ chậm rãi đi đến bãi đỗ xe.
"Trong va li có quà, bắt đầu ngày mai cậu lại mở ra xem đi."
"A, thế va li không phải là quà sao a?"
Vương Thanh bật cười, "Va li cũng là cho cậu, quà ở bên trong cũng là của cậu."
Phùng Kiến vũ nghiêng đầu cười cười, "Bên trong đến cùng là cái gì a, chất đầy cả một cái va li luôn sao?"
"Về nhà mình từ từ xem đi." Vương Thanh thấy cậu xiêu xiêu vẹo vẹo, cảm thấy cậh vô cùng đáng yêu.
"Thật xấu, không nói cho tôi biết." Phùng Kiến Vũ giật giật tay áo của Vương Thanh, đi theo Vương Thanh đến bãi đỗ xe, Tả Hữu thấy hai người đi tới, nhanh chóng xuống xe đến đón.
"Đại Vũ uống nhiều quá, cậu đưa em ấy trở về đi." Vương Thanh cẩn thận đỡ Phùng Kiến Vũ ngồi vào trong xe, sau đó ra hiệu một chút về chiếc va li bên cạnh chân mình, "Trong này là quà tặng cho Đại Vũ, đêm nay trở về để em ấy đi ngủ sớm một chút, ngày mai hãy xem."
Tả Hữu tiếp nhận va li vòng qua cốp xe phía đằng sau cái, Vương Thanh mắt nhìn Phùng Kiến Vũ, nhẹ vỗ vỗ lên mặt cậu, "Tôi về trước, sinh nhật vui vẻ."
Phùng Kiến Vũ ngay tức khắc vươn một tay níu lại Vương Thanh, "Không được không được, không cho phép đi, anh còn chưa nói cho tôi biết trong va li là cái gì nha."
Phùng Kiến Vũ say rượu chấp nhất đến mức có chút đáng yêu, không nhận được đáp án mà mình muốn, thì sẽ một mực không chịu buông tay.
"Ngoan, ngày mai hãy xem là được mà."
"Không được không được, anh mau nói cho tôi biết." Phùng Kiến Vũ ngoan cường giữ chặt Vương Thanh, chính là không chịu để hắn đi.
Vương Thanh có chút dở khóc dở cười, kiên nhẫn dỗ dành Phùng Kiến Vũ, "Quà tặng nói ra rồi sẽ không còn kinh hỷ nữa."
Phùng Kiến Vũ con mắt đảo một vòng, "Vậy anh theo tôi về nhà cùng nhau mở ra đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]