Phùng Kiến Vũ được Vương Thanh ôm trong lòng, ngón tay mảnh khảnh từng vòng từng vòng vẽ loạn trên ngực Vương Thanh. Hai mắt mơ hồ, miệng mấp mấy.
- Vương Thanh. Nếu sau này em biến mất. Anh sẽ như thế nào?
Vương Thanh cau mày, không hài lòng đối với câu hỏi vu vơ này của Phùng Kiến Vũ.
- Vì sao lại hỏi vậy?
- Không có gì. Chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi.
- Này, đừng im lặng, mau trả lời đi!
- Được rồi, đừng lay nữa.
- Em vì sao lại rời đi?
- Mất tích, ép buộc, chết, tự rời đi, có khổ tâm... Ừm, tại thời bấy nhiêu thôi.-Phùng Kiến Vũ xòe bàn tay ra đếm đếm.
Vương Thanh khóe miệng co rút, còn bấy nhiêu?
Bất mãn trả lời câu hỏi của cậu
- Nếu như em mất tích, anh sẽ đem từng viên gạch của thế giới này lật lên, đào sâu 8 thước để tìm em.
Phùng Kiến Vũ đỏ mặt, khẩu thị tâm phi mắng Vương Thanh lừa gạt người.
- Nếu như em bị ép buộc, vậy thì anh cần xem lại đối phương có bao nhiêu bản lãnh a.- Vương Thanh cười âm hiểm.
Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt to, ý hỏi tại sao.
- Dám uy hiếp lão bà của anh, gan cũng không nhỏ đi...
Phùng Kiến Vũ nâng tay nhéo má Vương Thanh, làu bàu:
- Bớt tự dát vàng lên mặt đi, mặt đã dày lắm rồi.
Vương Thanh mặc cậu làm loạn, tiếp tục trả lời.
- Anh muốn ở cùng em cả đời.
Phùng Kiến Vũ nghệch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vu-baba-den-day-thuong-con-di/2938713/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.