Ngày hôm sau, khi trăng lên đầu cành, Ngụy Văn lén lút, cầm lệnh bài của Thanh Văn vào cung.
Chờ đến khi Thanh Văn trở lại phòng mình, thây Ngụy Văn trên người còn mặc quan phục, quy quy củ củ ngồi trên ghế, vắt tay chờ hắn, hai mắt liền tỏa sáng.
“Tiểu mĩ nhân, ngươi tới rồi”.
Thanh Văn vội vàng cài then cửa, kéo y tử sáp lại, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Ngụy Văn qua, sờ a sờ.
Mặt Ngụy Văn hơi đỏ, cũng không rút tay về.
“Tiểu mĩ nhân, ngày hôm qua có khỏe không? đau không?” Thanh Văn vừa mặt dày mày dạn (aka mặt mo QT nói thế=)) hỏi, vừa sờ soạng trong vạt áo.
Nguy Văn nhuyễn một chút, lại thuận thế để Thanh Văn kéo vào lòng, giở trò ngay tại chỗ.
“Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, ta nhớ ngươi muốn chết”.
Thanh Văn vừa cúi đầu hôn hắn, vừa binh phân lưỡng lỗ sờ soạng vào trong. Kéo vạt áo lên, tay phải phía trước, tay trái phía sau, nhu ấn mở rộng.
Da thịt trần trụi tiếp xúc, trường khố, lý khố, tất cả đều cởi phân nửa, Ngụy Văn sớm bị làm cho không biết mình là ai.
Giữa lúc thiên hồn địa ám, đầu còn mơ mơ màng màng, Ngụy Văn để Thanh Văn bế lên, nâng dục vọng sáp vào.
Ngụy Văn ngồi trên người Thanh Văn, cho đến khi để cho người kia tiến vào thân mình mới giật mình một cái quay người lại.
Nhưng thanh tỉnh cũng không duy trì được vao lâu, chờ đến khi cái vật tra tấn người ta kia toàn bộ đi vào, Ngụy Văn lại bắt đầu ân ân a a rên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-van-du-dong-phuong-hong/1618/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.