Nhắc đến chuyện này lại chẳng biết nói sao.
Dù rằng máu chảy lênh láng khắp núi Trúc Cố, nhưng nội tình vụ án vẫn đang được điều tra, ấy vậy mà bên ngoài đồn đại biết bao nhiêu điều, sĩ tử bách tính nổi cơn thịnh nộ là chuyện dễ hiểu, triều đình cũng khó áp chế.
Cấm vệ quân không biết trả lời ra sao, đành khuyên nhủ Khúc Mậu: “Yên tâm chớ nóng ruột.” Rồi ào chạy ra ngoài.
Khúc Mậu ngơ ngác ngồi trong phòng thuốc, một lúc sau chợt nghe thấy tiếng cãi cọ đinh tai ngoài kia. Tạp âm từ xa lọt vào tai y hệt những lời chất vấn của sĩ tử trước đó, khiến Khúc Mậu cảm thấy sợ hãi đang xen hốt hoảng. Nhưng trải qua chuyện này, dường như hắn đã biết lửa giận của họ từ đâu mà thành, những suy đoán trong lòng như sợi dây thừng kéo hắn bước ra sân.
May mắn có tấm rèm che ngăn cách hiệu thuốc với bên ngoài, hắn có thể nhìn ra rõ ràng, song người ngoài kia lại không trông thấy hắn.
Đám đông đã được giải tán, nhưng mầm họa hôm nay vẫn chưa được giải quyết, bởi lẽ chẳng có kẻ đầu sỏ. Kinh triệu phủ doãn mới tới được một khắc, ra lệnh bắt lấy những sĩ tử cầm đầu biểu tình và người học trò đã động thủ với Lâm thiếu gia. Phần đa bọn họ đều là những người đã đậu kì thi Hương, lên kinh thành chờ đến hội thi năm sau, đương lúc sĩ khí sôi trào, nghe thấy phủ doãn quát nạt thì bực tức bật lại: “Vì sao ta không thể đánh chúng! Cha bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-van-dai/2875580/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.