Dịch giả: gaygioxuong 
"Lão Hồ, lần này tớ bị cậu hại quá thê thảm! May mà bà chằn Lâm Phương kia chạy trốn nhanh, không thì đã có thêm một kẻ chôn cùng." Tôi và Tuyền béo ngồi bệt trên đàn tế, châm thuốc hút phì phèo, còn Tần Bốn mắt thì hôn mê nằm bên cạnh. Trong khi phía dưới chúng tôi là một quân đoàn cương thi đông nghịt. Bọn chúng đua nhau vươn tay lên, muốn lôi chúng tôi xuống bên dưới cùng với mình. 
"Cút ngay, cút ngay, ra chỗ khác chơi đi!" Tôi quơ đi quơ lại điếu thuốc lá vượt quá tầm với của đám cương thi mà lòng nặng như đeo đá. Đàn tế xây bằng đá này cao tới hai mét, bởi các đốt ngón tay cứng quèo, đội quân cương thi không thể nào bám vào thành để leo lên, mà chỉ liên tục nhảy loi choi dưới đất, trong thời gian ngắn không có cách nào bắt được chúng tôi. Tuy nhiên, lúc này chúng tôi cũng chỉ còn mỗi cái đài bé xíu rộng tầm ba thước này để mà náu thân. Bên dưới đàn tế là nhung nhúc cương thi da đen, mặt xanh, nanh vàng đang nhảy nhót. Chúng tôi giống hệt như Robinson bị nhốt trên đảo hoang, đã thế còn phải mang theo một thương binh nặng đang hôn mê, hoàn toàn không có đường nào mà thoát. 
"Robinson còn tốt chán so với chúng ta!" Tuyền béo cau mày, ném tàn thuốc xuống bên dưới. Ông ta chặt cây đóng bè thế là thong dong thoát khỏi đảo hoang. Còn chúng ta, hiện giờ đã nghèo lại còn eo, cho dù có ca nô cũng chẳng có đường nào mà chạy." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-tuyen-tam-tung/2158193/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.