Công danh, bọt nước tựa bèo mây
Gác gấm, lầu cao được mấy ngày?
Tưởng đâu sung sướng, cười khây khẩy
Hóa ra toàn mộng, mấy người hay?
Mạt kiếp thời suy, vô biên trị
Càn khôn dịch chuyển, thấy người xoay!
Sáng ngày hôm sau, Tần Thiên Nhân lại gặp Cửu Dương ở luyện võ đường đằng sau chùa Thanh Tịnh, vẫn với dáng ngồi ưu sầu ủ rũ một mình trên phiến đá xanh hệt như ngày hôm trước. Tần Thiên Nhân thấy hơi kỳ lạ bèn bước lại nói:
-Thiên Văn, sao đệ lại ở đây một mình, đệ không sao chứ?
Cửu Dương đang ngồi khoanh đôi tay, cúi đầu xuống trầm tư suy nghĩ một chuyện, chàng nghe vậy thì ngẩn lên mỉm cười lắc đầu.
Đã lâu rồi huynh đệ họ hai người không có dịp nói chuyện riêng lẻ với nhau, ai cũng bận rộn với nhiều việc riêng.
Hai người đi dạo trên lối sỏi sau chùa Thanh Tịnh. Mới bang đầu là hàn quyên tích cũ, được một lúc thì Cửu Dương chép miệng thở dài một hơi.
-Kiếp người ngắn ngủi mấy chục năm, thoáng chốc đã chỉ là cát bụi. Con người đối với nhau lại thường xuyên ganh đua, đấu đá, trong “tình, danh, lợi” mà ngày đêm hao tâm tổn chí, cuối cùng cũng chẳng mang gì theo được.
Tần Thiên Nhân khẽ gật đầu. Cửu Dương lại tiếp:
-Người xưa thường nói có lương thực ngàn gánh cũng chỉ ăn một ngày ba bữa, có căn nhà lớn cũng chỉ ngủ ở một gian, báu vật đầy kho trong lòng vẫn có buồn phiền, quan to lộc hậu cũng là đi làm hàng ngày, vinh hoa phú quý cũng chỉ là thoảng qua như mây khói! Vậy, sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-trieu-ngoai-su/9505/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.