Đừng gửi anh những gì da diết nhớ
Kẻ ngu khờ nên nặng nợ dương gian
Bởi đời anh chán ngán cảnh huy hoàng
Thân tứ đại sẵn sàng anh từ bỏ
Vất vả đi khi mặt trời vừa ló
Vội vã về, mọi thứ Có thành Không!
Phi Nhi đội nón mây rộng vành của người nông dân, buộc quai kéo nón xuống, thật thấp cho khuất mặt mũi và ánh mắt. Nàng ngồi tựa lưng vào một gốc cây to, tay cầm cành trúc đưa ra giữa lòng rạch nhỏ. Sợi dây không buộc mồi câu nên nổi lên mặt nước, trôi nhẹ phập phều.
Hôm nay là một buổi chiều đẹp vô cùng. Ánh mặt trời vào đầu đông âm ấm, toàn trời một sắc mây trong sáng, yên tịnh và xanh, họa hoằn mới có đôi làn mây trắng lớt phớt bay chậm.
Phi Yến nằm trên thảm cỏ cạnh bên Phi Nhi. Phi Yến không ngủ mà chỉ có him híp mắt, sẻ lén nhìn hai người đứng khuất sau rặng liễu ở đằng kia. Cửu Dương và Tiểu Tường đang đứng bên con lạch, đưa mắt nhìn xuống nước. Tiểu Tường mấp máy môi đang nói gì đó với chàng.
Tiểu Tường vừa nói vừa mỉm miệng cười duyên, tóc nàng thả xuống lưng, tha hồ bay phất phơ theo gió. Một tay Tiểu Tường vịn cành liễu rũ, người nàng bỗng ngả đầu ra sau. Phi Yến nghe được tiếng Tiểu Tường cười, giọng trong sáng cất cao:
-Nếu hai cô nương đó đến tìm huynh sẽ làm sao?
Phi Yến không nghe tiếng chàng đáp lại, chỉ nghe Tiểu Tường tiếp tục cười nói:
-Huynh hẹn hai nàng ấy sáng ngày hôm sau sẽ trả lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-trieu-ngoai-su/3136576/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.