Cỗ xe ngựa chạy ngang qua phủ Viễn, bấy giờ là Cung Vương phủ, ở trước phủ tấm bảng đã bị tháo gỡ. Hai cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn không còn kiêu hãnh mở lớn thường nhật để biểu lộ quyền uy. Những tiếng cười nói đã tắt lịm sau cánh cửa khép hờ. Những người giúp việc, những a hoàn cũng chỉ thấp thoáng vài người với những khuôn mặt đăm chiêu buồn thảm.
Xe ngựa chạy một lúc nữa rồi dừng lại trước một căn phủ cũng uy nga bề thế không khác Cung Vương phủ. Nữ thần y nhìn cánh cổng quen thuộc, cố bấm các móng tay vào da thịt khiến cho đầu óc trở nên tỉnh táo hơn, rồi bước xuống xe.
Uyển Thanh chạy ra dẫn nữ thần y vào trong sảnh, kéo ghế mời nữ thần y ngồi. Một a hoàn bưng trà ra đặt lên bàn rồi rời đi. Uyển Thanh nói:
- Mỗi ngày vào giờ này thừa tướng đại nhân hay ra ngoài, đến khuya mới về.
Nữ thần y ngồi xuống ghế chờ đợi, Uyển Thanh nói tiếp:
-Sáu tháng trước thừa tướng đại nhân tỉnh lại.
Nữ thần y nói:
-Thế...huynh ấy...
Giọng nữ thần y ngập ngừng. Uyển Thanh như đọc được ý nghĩ của nữ thần y, mỉm cười:
-Cô nương đừng lo, sức khỏe và trí nhớ của thừa tướng đại nhân hoàn toàn phục hồi.
Trong khi chờ Cửu Dương, Uyển Thanh kể cho nữ thần y nghe về chuyện của chàng, sau khi tỉnh lại đã sống thế nào, đem toàn bộ kể cho nữ thần y nghe. Vừa nói Uyển Thanh vừa nhìn theo ánh mắt của nữ thần y. Uyển Thanh thấy nữ thần y không mấy chú tâm, ánh mắt nữ thần y thẫn thờ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-trieu-ngoai-su-3/92676/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.