Sau khi Tiêu Phong đi rồi, nữ thần y kéo tấm chăn bọc nó chặt quanh mình nàng, cuộn tròn người lại và như muốn buông bỏ tất cả, nàng ôm mặt khóc nức nở. Nàng đã từng muốn thử bước vào thế giới của chàng, để tâm trí mình phiêu dạt, nàng ngỡ mình sẽ được lạc vào một thế giới thần tiên, ở đó, chàng yêu nàng nhưng giấc mơ đó của nàng đã bị xé toạc ra thành nhiều mảnh vụn. Trời ạ, giá như chàng không có sở thích quái đản này thì tốt biết mấy. Nàng đã từng nghĩ nàng yêu chàng, chỉ cần có thể làm tăng khoái cảm khiến chàng vừa ý, làm gì nàng cũng bằng lòng. Nhưng… Nữ thần y bỏ tay ra khỏi mặt, nhìn hai cổ tay, nàng rùng mình khi thấy chúng hãy còn ửng đỏ, toàn thân nàng cũng hằn những vệt đỏ. Đó không phải là người đàn ông nàng từng muốn biết... Nàng không hề muốn mất chàng, nhưng, nàng biết chắc mình không có đủ sức lực phục tùng chàng. Nàng không thể ở cùng một người luôn thích thú cái trò làm tổn thương nàng đến vậy, một người không thể yêu nàng như vậy. Những kỷ niệm đau lòng lóe lên trong tâm trí nữ thần y, những buổi tối trong tân giả khố, bên giếng nước, bàn tay nắm chặt, những nụ hôn, những bụi cúc, sự dịu dàng, tính hài hước của chàng, cả ánh nhìn chằm chằm đầy chiếm đoạt, đen tối và gợi tình của chàng nữa...
Nữ thần y nằm trên giường khóc như thế rất lâu, và dần dần, nàng mệt mỏi hơn rồi ngừng khóc, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Bên ngoài cửa sổ bình minh đến rồi đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-trieu-ngoai-su-3/92667/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.