Ngày hôm sau, Ngôn Nghiên chủ động muốn đến hiệu sách hỗ trợ Uyển Tú, Uyển Tú nghĩ mình cũng sẽ buồn chán, hơn nữa khi có việc đột xuất sẽ không ai giúp đỡ trông cửa hàng, trừ khi đóng cửa nếu không sẽ không thể đi được, nhưng nếu vậy không chỉ khách hàng sẽ có ý kiến mà việc kinh doanh có làm cũng như không làm.
Nhưng chỉ đợi một buổi sáng, với kiểu người không chịu ngồi yên như Ngôn Nghiên đã cảm thấy vô cùng nhàm chán, từ tận đáy lòng cô rất bội phục Uyển Tú có thể ngồi ở chỗ này nhìn khách hàng cứ đến rồi đi mỗi ngày, cứ lặp đi lặp lại hành động lấy tiền rồi trả tiền thừa hoặc xem trang thanh toán.
Uyển Tú mua cơm trưa trở về nhìn thấy vẻ mặt không chút cảm xúc của Ngôn Nghiên bèn hỏi cô làm sao vậy, Ngôn Nghiên nói: “Uyển Tú, cậu biết không, sáng giờ mình cười mà miệng nó cứng đơ luôn rồi.”
Uyển Tú xoa bóp khuôn mặt cô, nói: “Thật là vất vả cho công chúa nhỏ của mình, cười đến mức miệng cứng lại luôn nè, mình phải giải thích cho Từ Duệ của nhà cậu thế nào đây?”
Ngôn Nghiên tức giận nói: “Mình mới không thèm cười cho tên đó xem!” Lần trước bị như vậy cô chưa “Báo thù” đâu, còn cười cho anh ta xem? Đúng là mơ mộng!
Không rõ nội tình nên Uyển Tú hỏi: “Sao vậy? Lúc này mới tách ra được mấy ngày đâu mà đã nhớ người ta rồi? Nếu không mình gọi anh ta về dỗ dành cậu trước nhé?”
Không được! Không thể! Ngày nào Từ Duệ cũng sáng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-tinh-cham-rai/484148/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.