Editor+Beta: Thỏ
Kể từ đêm hôm đó, mỗi lần nghĩ đến Uyển Tú, Ngôn Nghiên lại cảm thấy vô cùng đau lòng, rất muốn ở bên cô ấy không rời nửa bước vì cô sợ lúc Uyển Tú buồn sẽ không có người bên cạnh. Hơn nữa với tính cách của cô ấy dù buồn hay vui đều không thể hiện lên khuôn mặt, đôi lúc bị tủi thân cũng chỉ để trong lòng chứ không nói ra. Vì vậy càng không thể không quan tâm đến tâm trạng của cô ấy! Ngôn Nghiên tìm thời gian để bàn bạc với Từ Duệ về chuyện cô muốn đến nhà Uyển Tú sống một thời gian, đợi khi nào tâm trạng cô ấy hồi phục rồi sẽ trở về.
Từ Duệ không có ý kiến gì, anh cũng hy vọng người mà Ngôn Nghiên quan tâm có thể tốt hơn.
Như vậy, Ngôn Nghiên đã thỏa thuận xong với Từ Duệ, cô tìm một lý do chính đáng để gửi Wechat cho Uyển Tú: “Uyển Tú thân mến, Từ Duệ nhà tớ phải đi công tác, tớ qua nhà cậu ở vài hôm được không?”
Khi nhìn thấy tin nhắn này đúng lúc Uyển Tú đang mở cửa tiệm, có thể hình dung bộ dáng đáng thương của Ngôn Nghiên nhờ cô giúp đỡ giống y chang chị Grace: “Làm ơn, làm ơn…” Chỉ nghĩ đến đây, Ngôn Nghiên đã cảm thấy buồn cười.
Cô lập tức trả lời: “Được rồi, nhưng cậu đi làm như vậy có bất tiện hay không?” Chỗ của cô cách nhà Ngôn Nghiên một đoạn, công ty lại xa, hơn nữa giao thông xung quanh kém nên không thể tránh khỏi việc đến muộn.
Trong lòng Ngôn Nghiên nghĩ có hy vọng nên mặc kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-tinh-cham-rai/484147/chuong-10.html