Tối hôm đó, tất cả mọi người đều biết chuyện Thời Tiến muốn đi thi đại học.
Quái Nhị thấy mặt Thời Tiến xanh như tàu lá chuối, bèn khuyên nhủ bằng thái độ của người từng trải: "Chẳng phải chỉ là một kì thi bé tí ti thôi sao? Đừng sợ, hai ngày bốn môn, thoắt cái là xong, dễ như ăn cháo ấy mà."
Thời Tiến mặt lạnh tanh nhìn anh ta, hỏi: "Anh từng thi à?"
"Từng thi rồi." Quái Nhị đáp, chỉ trỏ Quái Cửu ngồi gõ máy tính bên cạnh, kể tường tận, "Ngoại trừ Quái Cửu đi du học, đám người lớn lên ở Diệt cùng cậu Quân bọn tôi đây đều đã từng tham gia kì thi tốt nghiệp quốc gia, lấy văn bằng trong nước đấy."
Thời Tiến lập tức lấy lại tinh thần, hỏi: "Đều tham gia? Các anh từng đến trường à? Thế khi lên đại học thì làm sao, đi học bốn năm theo đúng quy định à?" Câu hỏi sau mới là trọng điểm!
"Không hoàn thành giáo dục bắt buộc thì sao mà đi thi được? Tiểu Tiến Tiến ơi, có một chuyện thường tình mà cậu có thể cần phải biết như này, những cái tên như Quái Nhất Quái Nhị chỉ là biệt hiệu tổ chức, là thân phận trong giới của mọi người. Tất cả mọi người, bao gồm tôi, đều có tên tuổi của riêng mình, học tịch và học lực của chúng tôi đều gắn liền với tên thật của mình, sau này khi mọi người thoát ly khỏi cái nghề này, đều phải quay trở về làm chính mình thôi." Quái Nhị giải thích, vươn cánh tay ôm lấy bờ vai hắn, vỗ vỗ: "Cho nên thi cử vẫn phải thi cho tốt, việc này có thể liên quan đến tương lai của cậu đấy. Cậu Quân bảo cậu đi thi, cũng là vì tốt cho cậu mà thôi. Vả lại, xét tình hình hiện tại trong giới, sau khi cậu thi đậu đại học, khả năng cao vẫn sẽ giống chúng tôi trước kia gi, khai giảng đến điểm danh, cuối kỳ đến thi, ngày thường rảnh rỗi thì đến học cùng giáo viên trong tổ chức, không cần mỗi ngày phải lên trường, rất tự do, không khác hiện tại là mấy, không cản trở việc cậu ở bên cậu Quân đâu."
"Nhưng cậu tốt nhất đừng thi trượt nha. Nếu trượt thật, cậu Quân sẽ ép cậu nghỉ phép một tháng, cho cậu đi học phụ đạo đó." Quái Cửu bổ sung, còn liếc Quái Nhị một cái.
Quái Nhị nhíu mày, uy hiếp dứ nắm đấm về phía cậu ta.
Không cản trở việc cậu ở bên cậu Quân đâu.
Mọi sự chú ý của Thời Tiến đều dồn vào câu này, tâm trạng xa cách Liêm Quân, ngày ngày cắp sách đến trường, chỉ cần đi điểm danh cho có cái học tịch là được ư?
Vậy thi thì thi, chuyện nhỏ.
Mặt mày hắn tươi phơi phới, thuận miệng hỏi Quái Nhị: "Không ngờ anh cũng đi thi đại học đó nha, thi được bao nhiêu điểm đấy?"
Quái Nhị thấy hắn không đanh mặt nữa, cũng cười theo, đáp: "Hình như là chỉ hơn 600... Đề tôi làm là đề quốc gia mà, ôi, đừng nhắc đến nữa, năm đó số tôi không đỏ lắm, đề toán khó cực kì, làm muốn nổ cả não ấy."
Chỉ hơn... 600?
Chỉ hơn á???
Nụ cười tươi phơi phới của Thời Tiến xoẹt cái tắt ngóm. Hắn nhìn Quái Nhị bằng ánh mắt không dám tin, khó có thể tưởng tượng rằng Quái Nhị năm đó lại là kiểu học sinh ưu tú, liền lặng lẽ hất tay anh ta ra, nhìn về phía Quái Cửu.
Quái Cửu còn tưởng hắn muốn biết tình hình thi cử của mọi người, bèn rút kinh nghiệm điềm tĩnh lại, thấy hắn nhìn sang, lập tức thành thật trả lời: "Tôi không thi tốt nghiệp trong nước, nước ngoài không có chế độ bắt buộc thi tốt nghiệp do chính phủ quản lí, chỉ có hai kì thi do tư nhân tự tổ chức, tôi đều tham gia, điểm theo thứ tự là..."
"Được rồi! Được rồi! Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi." Thời Tiến cuống cuồng ngắt lời cậu ta, nhớ đến trình độ tiến sĩ của cậu ta, rồi nghĩ đến điểm thi thử của bản thân, chỉ đành ngậm ngùi dùng nghị lực vực dậy tinh thần của kẻ học dốt như mình, đứng dậy nói, "Tôi đi chuẩn bị cho kì thi đây, làm việc tiếp đi ha." Dứt lời, hắn lướt đi mà không buồn ngoái đầu lại.
Sau đó, Thời Tiến lại vòng vo hỏi dò thành tích thi đại học của mấy thành viên khác, kết quả nhận được khiến hắn tổn thương sâu sắc: những kiện tướng đắc lực dưới trướng Liêm Quân không có một ai là đội sổ! Đến Quái Ngũ tệ nhất cũng thi đậu trường top đầu!
"Ai cũng lăn lộn ngoài xã hội như nhau, tại sao lại khác biệt đến như vậy..." Thời Tiến không thiết sống nằm bẹp trên ghế sô pha, nhìn điểm thi thử những lần gần đây của bản thân, trong lòng đau khổ không thôi, "Sớm biết phải đi thi, mấy tháng này tao nhất định sẽ học hành chăm chỉ hơn..."
Nhóc Chết đáp: "Nhưng rõ ràng Tiến Tiến liền rất chăm chỉ mà, chỉ ôn tập mấy tháng mà có thể đạt được điểm số như vậy là đã rất đỉnh rồi á."
"Không, mày không hiểu." Thời Tiến đầy đau thương, ôm máy tính bảng muốn khóc lại không có nước mắt.
Có một số việc, quả thực không có so sánh sẽ không có tổn thương, một kẻ học dở như hắn, đi thi đại học dưới ánh mắt hóng chuyện của một đám học sinh giỏi, sau đó có lẽ còn phải tra điểm thi, nộp đơn đăng kí cho trường trong sự hóng hớt của đám học sinh giỏi nọ... Việc này khác nào xử tội công khai đâu! Bộ hắn không biết xấu hổ hả!
Tuy hắn vô tư, nhưng hắn cũng cần mặt mũi chớ bộ!
Để không bị "xử phạt công khai" quá thảm hại, Thời Tiến bắt đầu nước tới chân mới nhảy, là cái kiểu "nhảy" rất chi là nghiêm túc và cố gắng ấy.
Buổi tối hôm đó, hắn ôm máy tính bảng ôn bài đến nửa đêm, nếu không phải Liêm Quân kiên quyết kéo hắn lên giường, đoán chừng hắn sẽ thức thâu đêm suốt sáng mất thôi. Cả ngày hôm sau, hắn vẫn ôm máy tính bảng không rời tay, còn bảo nhóc Chết giúp mình sàng lọc lại nhóm kiến thức dễ ghi nhớ ra, chăm chăm học vẹt. Sau bữa tối, hắn lại cầm máy tính bảng, hí hoáy làm bài, mãi đến tận trước khi ngủ cũng không có ý định đặt bút xuống.
Liêm Quân không nhìn nổi nữa, bèn tiến đến rút máy tính bảng trong tay hắn đi, cưỡng ép đè hắn xuống giường.
"Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, chỉ là một kì thi nhỏ thôi, không phải lo. Thi không tốt cũng không sao cả." Liêm Quân dịu giọng động viên, trong lòng thầm hối hận vì báo cho Thời Tiến chuyện thi cử quá sớm.
Sớm biết Thời Tiến sẽ khủng hoảng để bụng đến vậy, anh đã đợi đến ngày thi trực tiếp lôi Thời Tiến đến địa điểm thi, miễn khiến Thời Tiến phải trải qua sự giày vò trước kì thi.
Thời Tiến sao có thể ngủ được. Nhưng khi thấy hàng lông mày của Liêm Quân hơi nhăn lại, nét mặt đầy vẻ lo âu, hắn thôi lì lợm, gật gật đầu, đàng hoàng nhắm hai mắt lại... Sau đó bảo nhóc Chết phát tài liệu ôn tập trong đầu cho hắn.
Nhóc Chết: "..."
Ôn bài đến mấy giờ mới ngủ, Thời Tiến không nhớ rõ nữa. Hắn chỉ biết trong mơ mình vẫn đang làm bài thi, hết môn này đến môn khác, dường như mãi không có phần cuối, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu nặng chân run, thân thể uể oải không chịu được, như thể bị vô số tờ bài thi vần vò.
Thời Tiến thở đứt quãng, cau mày xoa trán: "Thôi xong, tình trạng này của tao, e là sắp thi trượt rồi."
Nhóc Chết hoàn toàn tin tưởng vào hắn, nói: "Không đâu, Tiến Tiến chắc chắn sẽ phát huy một cách vượt trội, đạt được thành tích tốt, tôi tin cậu!"
Thời Tiến thấy ấm lòng hẳn, hết sức cảm động: "Nhóc Chết, mày quả là một hệ thống tốt bụng."
Nhóc Chết ngượng ngùng: "Không phải đâu, là Tiến Tiến dạy giỏi đó."
Tán dóc vài câu với nhóc Chết xong, tinh thần của Thời Tiến phần nào được vực dậy. Hắn rửa mặt, rồi cùng Liêm Quân đến phòng ăn ăn sáng, sau đó cầm lấy chiếc túi đựng tài liệu Liêm Quân đưa, cùng Liêm Quân ra khỏi hội sở.
"Tiểu Tiến."
Chân vừa mới bước ra khỏi cổng, một giọng nói quen thuộc liền vang lên cách đó không xa.
Thời Tiến dừng bước chân, đầu mày thoáng nhíu một cái khó nhận ra, giương mắt nhìn về âm thanh truyền đến.
Chỉ thấy bên cạnh chiếc xe MPV giản dị màu đen ngoài cánh cổng tối màu là Thời Vĩ Sùng toát ra khí chất ông chủ ưu tú với chiếc áo sơ mi trắng đang đứng sững ra, nom như một cây cọc gỗ. Thấy Thời Tiến nhìn sang, y lập tức tiến lên vài bước, nói: "Anh nghe chú hai bảo em đã về thành phố B, còn bị thương, đúng lúc hôm nay có thời gian rảnh nên anh ghé thăm em, thương em sao rồi?"
"..." Sao anh sớm không thăm, trễ không thăm, cứ phải đến thăm vào hôm nay vậy? Thành phố B thật đúng là một nơi phiền phức!
Thời Tiến giấu túi đựng tài liệu ra sau, khách sáo nở nụ cười, đáp: "Vết thương đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn anh đã quan tâm ạ."
Liêm Quân chú ý đến động tác giấu túi đựng tài liệu của Thời Tiến, ngón tay nhịp nhịp lên tay vịn xe lăn, ra hiệu cho Quái Nhị ở phía sau lái xe ra, không hề xen vào cuộc đối thoại giữa Thời Tiến và Thời Vĩ Sùng.
Thái độ xa cách khách sáo của Thời Tiến khiến Thời Vĩ Sùng sượng ngắt. Y vô thức nhìn lướt qua Liêm Quân bên cạnh Thời Tiến, nhớ đến quan hệ của anh và Thời Tiến, liền nhíu mày. Ngay khi định dời mắt đi, y thoáng thấy góc túi đựng tài liệu lộ ra từ trong tay Thời Tiến, chợt thấy vật nọ trông hơi quen mắt, nom giống hệt món đồ rất nhiều học sinh cắp trên tay mà y bắt gặp trên đường đến đây hôm nay. Y thoạt tiên sững sờ, sau đó sực nhớ ra những cảnh sát chỉ huy giao thông và đủ loại biểu ngữ thi tốt nghiệp dọc đường, liền bừng tỉnh, hỏi: "Tiểu Tiến, em sắp ra ngoài à?"
Thời Tiến giật thót, trả lời qua loa: "Hả? À, đúng rồi, có tí việc."
Thời Vĩ Sùng trông vẻ mặt của hắn, trong lòng càng chắc mẩm suy đoán của mình, bèn lấy điện thoại di động ra xem ngày tháng, rồi lại nhìn món đồ chỉ lộ một góc mơ hồ trông giống túi đựng tài liệu trong tay Thời Tiến như để xác nhận, hỏi: "Tiểu Tiến, em muốn thi đại học à?"
Thời Tiến: "..." Hắn ghét người thông minh!
Bàn tay cầm túi của hắn cứng đờ ra, nụ cười khách sáo trên mặt không tài nào giữ được nữa. Thấy Quái Nhị vừa lái xe ra, hắn vội đẩy xe lăn của Liêm Quân đi, đoạn nói lời tạm biệt: "Không còn sớm nữa, em phải đi đây, bye bye." Nói rồi liền đẩy người đi, không thèm ngoái lại lấy một lần.
Thời Vĩ Sùng không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Thời Tiến và Liêm Quân nối đuôi nhau vọt lên xe, biến mất khỏi tầm mắt mình. Y muộn màng lấy lại tinh thần, liếc nhìn thời gian, rồi vội vã quay về xe mình, vừa khởi động ô tô vừa gọi điện thoại cho trợ lý, hủy bỏ lịch trình kế tiếp.
...
Xe chạy vào đường lớn, băng băng về hướng địa điểm thi.
Liêm Quân liếc sang Thời Tiến đang ôm máy tính bảng tập trung "bơi trong nước" bên cạnh, đáp: "Không cần, lái xe cho vững, lúc nhanh lúc chậm dễ bị say xe."
Quái Nhị đáp vâng, không thèm bận tâm đến Thời Vĩ Sùng đang đuổi theo sau lưng nữa.
Thời Tiến sau khi lên xe đã quên sạch sành sanh chuyện Thời Vĩ Sùng, chỉ chuyên tâm ôn tập bài điền từ thơ cổ rất có khả năng sẽ ra trong môn đầu tiên. Khi đã dùng điện thoại và máy tính quá nhiều, hắn rất dễ quên nét chữ, vậy nên hắn muốn nhân lúc kì thi chưa bắt đầu làm quen lại.
Mười mấy phút sau, ô tô dừng ở gần địa điểm thi. Thời Tiến buông máy tính bảng xuống, nhìn cảnh tượng học sinh, giáo viên và phụ huynh tụ tập bên ngoài cổng trường thi, rồi nói với Liêm Quân: "Anh ở trên xe đi, em tự vào, bên ngoài nhiều người quá, không an toàn."
Liêm Quân cũng biết với thân phận của mình, tùy ý đi đến chốn đông người tức là đang tìm đường chết, vì vậy liền gật đầu, nắm lấy tay hắn nắn nhẹ, nói: "Bảo Quái Nhị đi với em. Chớ tạo áp lực quá lớn cho bản thân, tôi ở ngoài chờ em."
"Em hiểu mà." Thời Tiến nghiêng người ôm anh, rồi chào Quái Ngũ ngồi ở phó lái, sau đó cùng Quái Nhị xuống xe.
Thời Vĩ Sùng theo sau bọn họ thấy thế lập tức xuống xe đuổi theo, không hề xem mình là người ngoài mà bước đến bên cạnh Thời Tiến, cau mày nói: "Sao bỗng dưng em lại muốn thi đại học vậy? Trước kia em đi du học ở nước ngoài, thật ra nên đi thi ở nước ngoài mới đúng."
Thời Tiến thực sự không biết đối mặt với y bằng vẻ mặt gì cho phải, đành đáp qua loa: "Em chỉ muốn thi cho qua quận, đăng kí bừa một trường nào đó rồi lấy văn bằng thôi, chả có mục tiêu gì to lớn cả. Thi đại học ở nước ngoài quá sức phiền phức, em không muốn."
"Nhưng em đã nghỉ học gần một năm trời, cũng không quen với hệ thống giáo dục trong nước, nếu bây giờ đi thi, có thể thành tích sẽ không quá lý tưởng đâu." Thời Vĩ Sùng càng nói, mày càng nhíu chặt. y nghĩ ngợi một lúc, rồi nói tiếp, "Tiểu Tiến, nếu em vẫn muốn đi học, anh có thể lấy một suất tuyển thẳng cho em, bỏ qua bước thi đại học luôn."
Giàu thích thật đấy.
Thời Tiến hết sức cảm động, sau đó tàn nhẫn từ chối: "Không, cậu Quân đã sắp xếp giáo viên dạy bổ túc cho em, em muốn thi vào trường đại học em muốn bằng chính sức của mình." Sau đó ở bên Liêm Quân ăn no chờ chết.
"Phì!" Quái Nhị rất không nể mặt mà phì cười.
Thời Tiến ném cho anh ta một cái lườm sắt như dao.
Quái Nhị giương tay làm dáng đầu hàng, đoạn nói với Thời Vĩ Sùng: "Anh Thời ạ, anh đừng nói nữa, các sĩ tử vốn đã áp lực nặng, nếu anh còn nói thêm câu nào nữa, tôi sợ Thời Tiến sẽ chết máy mất. Cậu ấy ngồi trên xe cũng ôn bài, có thể thấy lo lắng đến mức nào, anh thông cảm cho người ta tí đi."
Lời này nghe thì có vẻ khách sáo, thực chất là đang chê Thời Vĩ Sùng nói chuyện khó nghe, muốn bảo Thời Vĩ Sùng ngậm miệng.
Thời Vĩ Sùng liếc Quái Nhị mắt một cái, rồi nhìn sang Thời Tiến, thấy đôi mắt Thời Tiến còn đeo theo bọng mắt đen nhạt, bèn thôi ý định khuyên nhủ, chuyển chủ đề: "Đừng căng thẳng quá. Thi không tốt cũng không sao đâu, đi học không phải con đường duy nhất."
Thời Tiến bất lực vô cùng – tại sao tất cả mọi người đều nói với hắn "thi không tốt cũng không sao" nhỉ, như thể hắn nhất định sẽ thi không tốt vậy đó.
Không thể không nói, đôi lúc các sĩ tử suy sụp tinh thần không phải vì tố chất tâm lý kém, mà là vì sự ám thị tâm lý của người chung quanh dành cho sĩ tử quá nặng, tạo nên luồng áp lực lớn đè nặng lên vai sĩ tử.
Ba người đến cổng trường thi, chờ đợi giờ thi bắt đầu.
Do tính cách sẵn có và những trải nghiệm trong một năm qua, Thời Tiến có vẻ chững chạc hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Hắn cầm túi đựng tài liệu đứng giữa một đám học sinh ngây ngô trông vô cùng lạc loài. Đã thế, người đi cùng hắn không phải cha mẹ, mà là hai người đàn ông trưởng thành cao to, thế nên sự lạc loài ấy được nhân ba lên, khiến hắn nổi bần bật như hạc giữa bầy gà.
Bọn họ vừa mới bước đến, ánh nhìn của người chung quanh liền bắn lia lịa về phía họ, hành động hết sức đồng đều, y hệt như ngắm khỉ vậy.
Thời Tiến: "..." Muốn ném quách Quái Nhị và Thời Vĩ Sùng ra ngoài ghê.
Do tính chất nghề nghiệp, Quái Nhị rất không thích tình huống bị biến thành tiêu điểm của mọi người như thế này, song trong lòng hắn hoàn toàn không ý thức được rằng bản thân có vấn đề, chỉ cảm thấy nếu chỉ có hắn và Thời Tiến đứng đây, chắc chắn sẽ không thu hút sự chú ý của người ta đến thế, có trách thì chỉ trách "cái đuôi" Thời Vĩ Sùng tự mọc ra kia.
"Ờm... tôi thấy những thí sinh khác đều mang theo nước, hay là anh mua giúp Thời Tiến một chai đi?" Quái Nhị khéo léo đuổi người.
Thời Vĩ Sùng cau mày, liếc nhìn Thời Tiến, rồi nhìn sang đồ vật các thí sinh khác và phụ huynh họ cầm trong tay, thế rồi bất ngờ xoay người đi mua nước thật.
Thời Tiến quay đầu nhìn Quái Nhị.
Quái Nhị tỏ vẻ đứng đắn giải thích: "Thời Vĩ Sùng thường hay xuất hiện trên bản tin tài chính và kinh tế, ít nhiều cũng xem như một danh nhân, đứng chung với anh ta có nguy cơ bị chụp ảnh bất cứ lúc nào, cho nên vẫn khi cần thiết bảo anh ta đi xa một tí vẫn tốt hơn."
"Tôi tin rồi." Thời Tiến mặt lạnh tanh.
Quái Nhị nở nụ cười thân thiết: "Cảm ơn đã tin tưởng nhé."
Trong lúc hai người nói chuyện, Thời Vĩ Sùng đã mua xong nước và trở lại. Y vô cùng chu đáo xé nhãn nilon bọc quanh thân chai đi, rồi đưa bình nước sạch bong cho Thời Tiến, nói: "Anh thấy người khác đều làm thế. Em lấy đi, anh không mua nước ngọt cho em, anh thấy nước lọc giải khát tốt hơn."
"Cảm ơn anh." Thời Tiến nhận nước, đoạn đưa mắt nhìn Thời Vĩ Sùng nắm bọc nilon trong tay, hơi muốn thở dài.
Hà cớ gì phải thế, Thời Vĩ Sùng thật ra hoàn toàn không cần phải làm đến mức đó.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Thời Vĩ Sùng bỗng dưng nói: "Em không cần thấy nợ nần gì cả, anh chỉ làm những gì anh muốn làm thôi. Em cứ thi cho tốt, đừng nghĩ nhiều."
Thời Tiến không đáp lại, dùng sự im lặng đối mặt với thiện ý của y.
Cổng trường thi đúng giờ mở ra, Thời Tiến chào tạm biệt Quái Nhị và Thời Vĩ Sùng, cầm túi đựng tài liệu và chai nước bước vào phòng thi, tìm đến phòng thi và ghế ngồi của mình theo mã số trên thẻ dự thi. Sau khi ngồi xuống, hắn sắp xếp lại dụng cụ, cố tập trung mọi sự chú ý vào bài thi.
Giờ thi đã điểm, các giáo viên coi thi bắt đầu phát đề.
Nhóc Chết nhân cơ hội bắn cho Thời Tiến ti tỉ loại buff trên trời dưới đất như "Tinh thần sảng khoái", "Làm ít ăn nhiều", "Thần thi cử nhập", "Suy nghĩ của học sinh ưu tú", nhằm giúp Thời Tiến giảm bớt độ khó bài thi.
Thời Tiến không có chút cảm giác nào, sau khi nhận đề thi thì bắt đầu điền thông tin thí sinh như thường. Không hiểu sao, hắn cứ có cảm giác hôm nay viết chữ rất thuận tay, thoắt cái đã điền xong thông tin, sau đó hắn dời mắt đến đề bài, lại vô thức hạ bút làm vèo vèo.
Khi ta tập trung làm việc, thời gian luôn trôi qua rất nhanh.
Đến khi Thời Tiến làm xong câu cuối cùng, dời mắt khỏi bài thi, thời gian thi đã gần kết thúc. Hắn kiểm tra lại bài thi, xác nhận lại thông tin thí sinh một lần nữa, cây bút trong tay mới vừa buông xuống, chuông báo nộp bài liền reo lên.
Mọi việc đều vừa vặn đúng thời điểm, như kịch bản đã được sắp đặt từ trước.
Thời Tiến thong thả theo chân các thí sinh khác ra khỏi phòng. Khi nhớ lại quá trình thi, hắn mới phát hiện hôm nay hắn làm bài rất trôi chảy, cũng cực kì tập trung chú ý, tinh thần thực sự đạt đến mức "hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ"(1),trạng thái tốt vô cùng.
(1) Hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ: có nguồn gốc từ câu ngạn ngữ "两耳不闻窗外事, 一心只读圣贤书" (hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ, chí chú tâm đọc sách thánh hiền),ý để mô tả sự tập trung hết mức của một người mà không bị những điều bên ngoài quấy rầy đến.
Chuyện này có gì đó rất sai, phải biết rằng buổi sáng khi hắn thức dậy, trong đầu chỉ thấy mọi thứ rối như tơ vò, cứ tưởng hôm nay sẽ thi trượt chắc rồi.
Hắn chợt nhận ra điều gì đó, bèn chọt nhóc Chết trong đầu, hỏi: "Mày giúp à?"
Bị phát hiện chuyện mờ ám, nhóc Chết hơi chột dạ, đáp: "Chỉ là cho cậu một tí buff nâng cao tinh thần... Ờ thì, buff đó hữu dụng không? Nếu cậu không thích, tôi sẽ không làm nữa."
Thời Tiến phì cười, chỉ cảm thấy rất ấm lòng, đáp: "Hữu dụng, hữu dụng lắm, cám ơn mày nha."
Thế là nhóc Chết liền nâng giọng lên, vui vẻ nói: "Biết ngay Tiến Tiến có thể thi tốt mà, cậu là giỏi nhất!"
Hành động quan tâm của nó khiến tâm trạng Thời Tiến tốt lên hẳn, bỗng cảm thấy thi cử dường như không khó đến nỗi đó. Hắn hơi vươn vai, nói rằng: "Đi, tìm Liêm Quân ăn cơm."
Khi ra khỏi phòng thi, Thời Tiến phát hiện Thời Vĩ Sùng vẫn còn đợi bên ngoài, đã vậy còn chẳng đứng cùng Quái Nhị, mà đứng riêng một mình trước cổng trông nổi bần bật.
Thời Tiến chắc mẩm, Thời Vĩ Sùng thế này chắc chắn là do bị Quái Nhị kì thị.
Hắn rất bất lực, thấy Thời Vĩ Sùng tiến lên đón, bèn cất lời hỏi trước: "Anh đợi ở ngoài nãy giờ à?"
"Không, trong lúc chờ anh có lên xe tham gia cuộc họp. Em muốn ăn ở đâu, anh đặt bàn cho." Thời Vĩ Sùng đáo lại, như một người anh trai bình thường dắt em đi thi, cẩn trọng không hỏi thăm tình hình thi cử, chỉ quan tâm vấn đề ăn uống ngủ nghỉ.
Thời Tiến thực sự không thể giữ vẻ mặt khách sáo được nữa, dừng bước nói: "Thời Vĩ Sùng, rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Thấy hắn gọi thẳng tên mình, đến cả một tiếng "anh cả" cũng chẳng buồn gọi nữa, Thời Vĩ Sùng lặng đi một lúc, rồi cất tiếng: "Tiểu Tiến, anh chỉ muốn quan tâm em thôi."
"Nhưng sự quan tâm bây giờ của anh đối với tôi lại là một gánh nặng." Thời Tiến không còn cách nào khác, đành phải thẳng thừng bộc bạch lời trong lòng, "Thời Vĩ Sùng, tôi nói thật với anh vậy, mỗi lần anh tiếp xúc với tôi, tôi đều rất lo lắng cho an toàn của mình... Anh khoan nói, ý tôi không phải bảo anh muốn hại tôi, mà đang chỉ thái độ của anh, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của những người bên cạnh anh về tôi."
Thời Vĩ Sùng nhíu mày: "Tiểu Tiến, em nói vậy là sao?"
"Tức là tôi lo mẹ anh sẽ vì sự thân thiết quá mức của anh dành cho tôi, thậm chí cả hành động muốn chia cổ phần cho tôi, mà nảy sinh những suy nghĩ hoặc hành động tiêu cực với tôi. Anh có thể bảo đảm bà ấy hoàn toàn có thiện ý với tôi không?" Thời Tiến hỏi thẳng.
Vẻ mặt Thời Vĩ Sùng lập tức trở nên khó coi, môi mím lại, không nói gì.
Rất rõ ràng, câu trả lời là không. Thái độ của Từ Khiết trong cuộc gọi lần trước đã rất rõ ràng. Thời Vĩ Sùng không ngờ Thời Tiến sẽ nghĩ xa đến vậy, cũng bởi vì kiêng kỵ điều đó, đến sự quan tâm của y hắn cũng không dám nhận.
"Chuyện này anh sẽ xử lý." Cuối cùng y chỉ thốt ra một câu như vậy.
Thời Tiến thấy Thời Vĩ Sùng như thế, không nhịn được liền thở dài, bất lực hỏi: "Thời Vĩ Sùng, anh từng nghe nói đến tâm lý bù đắp quá mức(2) chưa?"
Thời Vĩ Sùng: "Gì cơ?"
"Tức là một kiểu tâm lí vô thức khi một số người thành công sau khi đạt được thành công sẽ luôn nghĩ về một sai sót nào đó trong quá khứ của họ, từ đó cố gắng bù đắp thái quá đối với sai sót đó, nhằm đạt được sự trọn vẹn về mặt xúc. Thời Vĩ Sùng, anh bây giờ rất giống với tình trạng như vậy đấy." Thời Tiến nói, trong lòng thực chất không muốn đáp lại lòng tốt của Thời Vĩ Sùng theo cách này, song quan hệ của cả không thể cứ tiếp tục kì quặc như vậy mãi, nhất định phải có một dấu chấm dứt khoát cho nó.
Thời Vĩ Sùng liền sầm mặt, ánh mắt nhìn Thời Tiến đầy trầm buồn, hỏi: "Em nghĩ về anh như vậy sao?"
Tuy rất tàn nhẫn, song Thời Tiến vẫn gật đầu một cái, nói: "Anh cả à, cổ phần là em tự nguyện trao cho anh, anh không cần tự tạo gánh nặng tâm lý cho mình đâu. Tạm biệt." Dứt lời, hắn không nhìn y nữa, gọi Quái Nhị đứng đợi bên cạnh, cùng Quái Nhị đi về phía Liêm Quân.
Lần này Thời Vĩ Sùng không bám theo nữa, chỉ đứng sững dõi mắt nhìn Thời Tiến đi xa, vẻ mặt vẫn cứ căng thẳng như vậy.
--------
(2)Tâm lý bù đắp quá mức (overcompensation): một cơ chế tự vệ của tâm lý khi con người cố gắng đạt thành tích vượt mức trong một lĩnh vực để bù đắp cho những thiếu sót trong một khía cạnh khác của cuộc sống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]