Thời Tiến sắp xếp chỗ ngồi cho Liêm Quân trước, rồi mới ngồi xuống cạnh anh, móc danh thiếp của Phí Ngự Cảnh ra ngắm nghía. Hắn nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra lưu số Phí Ngự Cảnh lại.
Bảo không muốn thì không muốn, nhưng bây giờ thanh tiến độ còn chưa hạ hết, những chuyện hư hỏng của nhà họ Thời cũng chưa giải quyết triệt để, vẫn nên lưu số điện thoại của Phí Ngự Cảnh lại để phòng hờ thôi.
Trên chặng đường trở về, bọn họ vẫn đi chuyên cơ, nhưng số người đi lại giảm bớt so với lượt đi.
Liên lạc viên của chính phủ và luật sư Văn đi theo họn lần trước cũng giống Phí Ngự Cảnh, phải ở lại nước L chờ xử lý chuyện dẫn độ thuộc hạ Lão Quỷ về nước.
Chú Long cũng tạm thời ở tại nước L. Ông ấy cần phải nắm vững việc chế tạo thuốc giải cho thuộc hạ của Lão Quỷ và Tả Dương, nên trong một thời gian ngắn sẽ rất bận.
Thời Tiến lưu số xong, chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn nghiêng đầu nhìn về phía Liêm Quân, hỏi: "Chuyện là, thi thể Long Thế..."
Liêm Quân đang xem tài liệu trên máy tính bảng, nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn, trả lời: "Phụ tá của Tả Dương đã hoả táng Long Thế ngay tại chỗ, hai ngày nay sẽ đưa tro cốt cho chú Long."
Vào cái ngày hay tin Long Thế qua đời, sau một hồi do dự, mọi người vẫn chọn nói sự thật với chú Long. Chú Long nghe xong, trên mặt chẳng có biểu hiện gì, tối hôm đó lại thức trắng trong phòng thí nghiệm. Rồi vào ngày hôm sau, chú Long tìm đến Liêm Quân, nói muốn lo hậu sự cho Long Thế, xem như thành toàn cho tình cha con khoong mấy tốt đẹp này. Liêm Quân đồng ý, bèn liên lạc cho phụ tá của Tả Dương, thế mới có câu trả lời cho câu hỏi của Thời Tiến.
Thời Tiến nghe thấy thế, không kìm được thở dài.
Chỉ đưa tro cốt đến cũng tốt, tránh việc Chú Long nhìn thấy thi thể đã biến dạng của Long Thế, lòng càng đau hơn.
"Đừng nghĩ đến những thứ đó nữa, tôi chơi mấy ván mạt chược với em nhé?" Liêm Quân nắm chặt tay Thời Tiến, ôn tồn hỏi.
Thời Tiến hoàn hồn, nhìn dáng vẻ dịu dàng săn sóc của Liêm Quân, liền không kìm được nghiêng người hôn anh một cái, đắc ý nói: "Được, chúng ta đã lâu không chơi ván nào, hôm nay vừa hay có thời gian, chơi cho đã đời đi. À đúng rồi, em mới mua skin mới cho tài khoản của anh đó, anh xem thử có thích không."
Liêm Quân nhớ đến bộ skin tình nhân nọ, mặt liền dãn ra, đáp: "Thứ gì em mua tôi cũng thích cả."
Thời Tiến vui sướng nếm thứ mật ngọt chết ruồi của anh, hưng phấn lấy máy tính bảng ra, mở phần mềm mạt chược, nhích người đến cạnh anh.
Liêm Quân cũng đóng tài liệu lại, mở phần mềm mạt chược, nhìn cặp skin cùng kiểu khác màu của hai người trên màn hình, rồi liếc mắt ngắm Thời Tiến cười tít cả mắt khi thấy skin của hai người da dẻ, khóe miệng anh cũng từ từ nhoẻn lên.
Âm thanh hiệu ứng mạt chược vang lên, trong lúc đó ở bên kia của lối đi, Quái Nhị thu lại ánh nhìn vừa hướng về hai người, kéo trùm mắt xuống, chép miệng thoải mái – bận rộn đã lâu, cuối cùng cũng được thư thả vài ngày, chỉ thương thay Quái Nhất và Quái Tam, còn phải tất bật thêm một thời gian mới được nghỉ ngơi.
Hết chơi lại ngủ, thời gian cứ thế trôi qua, sau một đợt quá cảnh, vào năm giờ rưỡi sáng ngày thứ hai, mọi người cuối cùng cũng đáp xuống thành phố B.
Thời Tiến buồn ngủ híp cả mắt, chỉ khi nghe thấy tiếng gọi của Liêm Quân mới gắng gượng mở mắt.
Nhóc Chết bất đắc dĩ nhắc nhở: "Tiến Tiến, thanh tiến độ của cậu lại tăng lên 500, ngay sau khi máy bay đáp xuống thành phố B."
Thời Tiến bừng tỉnh, mở to mắt nhìn gương mặt Liêm Quân phóng to trước mặt, ra vẻ không thiết sống vươn tay ôm choàng lấy cổ Liêm Quân, dụi đầu thật mạnh vào vai anh, đau đầu thầm than – sao hắn lại quên mất rằng thành phố B không phải chốn tốt lành gì cho người ta yên tâm nghỉ ngơi, mà là một cái ổ hội tụ biết bao phiền phức chứ! Lần trước Thời Vĩ Sùng còn dùng chuyện cổ phần để thu hút thù hận từ Từ Khiết đến cho hắn đấy.
Mệt tim quá, muốn sống những ngày tháng thư thả sao mà khó thế.
Điệu bộ dựa dẫm của hắn khiến Liêm Quân xiêu lòng không thôi, anh ôm đáp lại, vuốt tóc hắn, khẽ hỏi: "Sao vậy, còn buồn ngủ à? Chịu khó chút nhé, lên xe rồi hẵng ngủ tiếp."
Chỉ có Liêm Quân là tốt bụng.
Thời Tiến miễn cưỡng vực dậy tinh thần, ngửa đầu hôn Liêm Quân một cái, rồi ngồi thẳng người dậy, nói: "Đã bổ sung năng lượng xong. Đi thôi, chúng ta về nhà!"
Liêm Quân nghe hắn nói thế liền ngẩn ra. Nhìn dáng vẻ Thời Tiến bỗng trở nên tràn đầy sức sống, anh không kìm được nhoẻn miệng cười, cũng nghiêng người hôn lại hắn một cái, nói: "Vậy tôi cũng bổ sung năng lượng."
Được đáp lại như thế, sự vui vẻ trong lòng Thời Tiến thoắt cái "phình to" ra. Hắn lại vươn tay ôm thít lấy Liêm Quân, sung sướng đến độ sắp tỏa ra cả bong bóng hường phấn. Một Liêm Quân tốt như thế, dịu dàng như thế, chu đáo như thế, đẹp trai như thế lại thích hắn, thật là tốt quá đi, như thể đang mơ vậy đó!
Mang theo tâm trạng biết ơn khó tả ấy, Thời Tiến "hất bay" Quái Nhị toan giúp Liêm Quân đẩy xe lăn như thể đang bảo vệ một bảo vật to lớn nào đó, vừa ngân nga ca hát vừa đẩy Liêm Quân xuống máy bay.
Quái Nhị cạn lời nhìn bóng lưng Thời Tiến, trợn trừng mắt: "Có ai giành giật ăn cướp của cậu à... Gớm, ai lo cho vết thương của cậu người đấy làm chó."
Quái Ngũ và Quái Cửu đi ngang qua anh ta, nghe vậy ăn ý bắn cho anh ta một ánh nhìn "cảm thông cho người thiểu năng trí tuệ", rồi bỏ đi mất khuất để lại một mình anh ta. Quấy rầy chuyện yêu đương của người ta thì không phải chó à!
Dưới ánh nắng ban mai, đoàn người tiến nhanh đến hội sở(1),cuối cùng bước vào cánh cổng tối màu trước bảy giờ.
(1)Trước kia mình dịch cái này là câu lạc bộ, nhưng nghĩa chưa đúng lắm, nên đổi thành hội sở ~ nơi làm việc của một tổ chức, đoàn thể,...
Sau khi xuống xe, Thời Tiến nhìn vào trong sân hội sở theo bản năng, và hiển nhiên không còn thấy người tuyết xấu xí được nặn vào mùa đông năm ngoái, chỉ thấy sắc xanh lá rợp trời, bỗng chốc cảm thấy xúc động bùi ngùi.
Lúc hắn rời đi vẫn còn là mùa đông, lúc trở về đã là đầu hè, thời gian trôi qua thật nhanh, tính kĩ lại, thời gian hắn tái sinh đến thế giới này dường như cũng gần được một năm rồi.
Liêm Quân đã chú ý đến sự chuyển biến cảm xúc của hắn, sau khi xuống xe liền trượt xe đến, nắm chặt tay hắn, nói: "Nếu em thích, mùa đông năm nay chúng ta lại nặn người tuyết khác."
Thời Tiến hoàn hồn, nắm chặt lại tay anh, mỉm cười gật đầu, đáp: "Được, năm nay chúng ta cùng nhau nặn, cùng nhau theo đúng nghĩa thật sự."
Mọi người vác hành lý của mình vào hội sở, cùng đi lên tầng sáu. Thời Tiến đuổi Liêm Quân về phòng trước, sau đó nâng hành lý của mình lên, chuẩn bị quay về phòng mình.
Liêm Quân lập tức kéo tay hắn lại, hỏi: "Em đi đâu?"
Thời Tiến dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, trả lời với vẻ rất hiển nhiên: "Về phòng đó, em muốn đi tắm."
Liêm Quân giật hành lý trong tay hắn, đặt xuống đất, chỉ phòng tắm trong phòng mình, nói: "Qua kia tắm."
Hả?
Thời Tiến giật mình, xoay người đối mặt với anh.
Liêm Quân hơi cúi đầu xuống, xoay lưng mở hành lý của hắn ra, nói: "Đã sắp vào hè, tôi bảo họ mua cho em vài bộ đồ mát, đã xếp vào trong tủ rồi. Em đi xem xem có thích không, không thích thì chúng ta đổi bộ khác."
Thời Tiến hiểu ngay cái tủ anh nói đến là tủ nào, bèn quay đầu nhìn về phía tủ quần áo âm tường to đến độ có thể sánh ngang với phòng thay đồ trong phòng Liêm Quân, đoạn không kìm được đi mà bước đến kéo cửa tủ ra.
Hàng tá quần áo mùa hè hiện ra trước mắt, bên trái là áo dài với đủ màu sắc, bên phải là thường phục hè đủ loại kiểu dáng, những bộ quần áo với hai kiểu phong cách hoàn toàn khác nhau được xếp chung một chỗ lại trông hòa hợp đến lạ.
Kế đó, Thời Tiến mở tủ đựng đồ lót, trông thấy bên trong xếp sẵn cả quần nhỏ theo kích cỡ của mình, bèn mím môi cười, rồi đóng xoạch cửa tủ, giấu đi nụ cười quay người nhìn Liêm Quân.
Liêm Quân cũng đang nhìn hắn, trong tay còn cầm quần áo lấy ra từ vali của hắn. Thấy vẻ mặt hắn là lạ, anh cụp mắt né tránh ánh nhìn, yên lặng vài giây rồi mới khe khẽ hỏi: "Ở chung với tôi nhé?"
Nhóc Chết rú lên: "Được! Được! Được! Tiến Tiến đồng ý! Tiến Tiến chịu tất! Mau! Ngủ chung đi! Tui ủng hộ mấy 'bẹn' hết mình!"
Tiếng gào rú của nhóc Chết tức thì thổi bay sạch sự ngọt ngào vừa mới tỏa ra từ trái tim rung rinh của Thời Tiến. Gương mặt căng cứng lập tức bung xõa, hắn phì cười bước đến trước mặt Liêm Quân, ngồi xổm xuống, ấn lên đầu gối anh, hỏi: "Nếu em bảo không được, anh tính làm gì?"
Liêm Quân thấy hắn nở nụ cười, nét mặt căng thẳng thoáng lơi lỏng. Anh khom lưng, nâng mặt hắn lên, đáp: "Tính khóa hết phòng em ở trước kia và tất cả những gian phòng trống còn lại, khiến em không thể đi đâu khác trừ chỗ của tôi."
Thời Tiến cười khúc khích, giang tay ôm lấy anh, ngửa đầu hôn lên môi anh.
Đêm ngày đầu tiên trở về, mọi người đều thả lỏng cả, sửa sang hành lý xong, không có việc gì thì lượn lờ quanh hội sở, khi thì ghé chơi chỗ này, chốc chốc lại ghé dọn dẹp chỗ kia, phiền nhiễu đến độ cả bộ phận hậu cần phụ trách thu dọn tầng sáu phải đen mặt. Thời Tiến thậm chí còn lăn vào bếp ôn lại lại kỹ năng nấu nướng, làm cho mọi người một chiếc bánh ngọt xấu xí, bảo là muốn chúc mừng mọi người về nhà bình an.
Quái Nhị chụp ảnh chiếc bánh gửi cho Quái Nhất xem, Quái Nhất chỉ đáp lại một câu ngắn gọn: "Đợi anh về huấn luyện thêm."
Thế là Quái Nhị nghỉ ăn.
Bữa cơm tối náo nhiệt trôi qua, Thời Tiến đẩy Liêm Quân về phòng, xoa bóp cho anh một lúc, rồi đến lúc đưa Liêm Quân vào phòng tắm, lại bị Liêm Quân lôi vào theo.
Hai người cứ thế tắm hơn một tiếng đồng hồ mới kết thúc, khi bước ra trên người Thời Tiến có thêm một vài dấu vết "nhạy cảm", miệng cũng hơi sưng. Tóc tai Liêm Quân cũng rối tung lên, song sắc mặt lại hồng hào hơn hẳn.
Tắt đèn lớn đi, hai người nằm dài trên giường. Chợt, Thời Tiến vén chăn lên, phát hiện trên chiếc giường mang đậm phong cách lạnh lùng của Liêm Quân bất ngờ xuất hiện một chiếc gối ôm hình trứng ốp la.
"Tặng em hả?" Thời Tiến nhìn về phía Liêm Quân, ôm rịt chiếc gối vào lòng.
Liêm Quân vươn tay lấy chiếc gối ôm ra khỏi ngựa hắn, rồi giang hai cánh tay: "Lại đây."
Thời Tiến nghĩ ngợi chọn lựa giữa Liêm Quân và chiếc gối ôm mới thật nhanh, không chút do dự ôm lấy Liêm Quân, thỏa mãn dụi dụi.
"Ngủ đi, ngủ ngon." Liêm Quân hôn trán hắn.
Thời Tiến ngửi thấy mùi sữa tắm giống hệt mình trên người anh, thầm thở ra một hơi thỏa mãn, trả lời: "Anh ngủ ngon."
Tuy ở nước L hắn đã ở chung phòng với Liêm Quân, song cảm giác ngủ cùng chỗ ở ngoài với ngủ cùng chỗ ở nhà lại không hề giống nhau. Như hiện tại đây khi ôm nhau, hắn luôn có cảm giác như đã thật sự trở thành người một nhà với Liêm Quân.
Rất chân thật, cũng rất thỏa mãn.
Sự thay đổi hoàn cảnh luôn có thể khiến cảm xúc của con người thay đổi một cách nhanh chóng. Chỉ mới ngủ một đêm ở thành phố B, mọi người đã thấy chuyện tại nước L tức thì trở thành một chuyện gì đó rất đỗi xa vời, dẫu tin tức ở đầu bên kia vẫn đang gửi đến không ngừng.
Sau vài ngày hôn mê, Tả Dương cuối cùng đã tỉnh lại, dưới hai lựa chọn giữ mạng hay giữ Cửu Ưng, gã gian nan chọn giữ mạng.
Quái Nhất tự mình giao thuốc cho Tả Dương, sau đó mang về lượng lớn tài liệu mật cốt lõi của Cửu Ưng.
Vài ngày sau, phía chính phủ công khai kết tội Cửu Ưng cấu kết với thế lực ở nước ngoài - Thương hỏa mưu đồ xâm nhập vào trong nước, bắt đầu xử lý thế lực của Cửu Ưng trong nước. Sau khi tin tức được công bố, phụ tá của Tả Dương tức thì mang theo Tả Dương biến mất ở khu đông nam, vô cùng dứt khoát từ bỏ Cửu Ưng.
Chỉ khi đến lúc này, thủ lĩnh các tổ chức lớn tại Trung Quốc mới biết, hóa ra Diệt đột nhiên tranh chấp lợi ích với Cửu Ưng tại khu đông nam không phải vì lúc họp Liêm Quân bị Tả Dương chọc giận, mà là vì Diệt phát hiện Cửu Ưng cấu kết với thế lực nước ngoài mưu đồ gây ảnh hưởng trong nước.
Vậy nên đợt sóng này tức là Diệt đang tiêu diệt "nội gián"?
Cảm xúc của mọi người vô cùng phức tạp, cảm thấy phong cách "cảnh sát" trong giới của Diệt quả thật có gì đó hơi lạ lùng. Cơ mà phức tạp thì phức tạp, chứ nghe đám Cửu Ưng chuyên bồi dưỡng lũ sâu mọt bị Liêm Quân xử đẹp, mọi người vẫn cứ là mở cờ trong bụng, có điều khá đáng tiếc là Cửu Ưng lại ngoẻo dễ dàng đến thế, chẳng hề gây ra tổn hại to lớn gì đến Diệt.
Cứ như thế, dưới sự đàn áp của chính phủ, Cửu Ưng mất đi vị thủ lĩnh không quá hai tháng đã hoàn toàn sụp đổ, những món hời vô chủ bị các thế lực khắp nơi điên cuồng chiếm đoạt. Chẳng mấy chốc, trong giới không còn ai nhắc đến cái tên Cửu Ưng, nó như vô số tổ chức lớn đã từng ngã xuống khác, trở thành đá kê chân vô danh cho kẻ đến sau.
Ở một phía khác, sau khi Cửu Ưng bị chính phủ bãi bỏ, Quỷ Quái cũng có động thái lớn.
Sau khi cứu đám thuộc hạ, Lão Quỷ bỗng dưng thẳng thắn đệ đơn lên chính phủ nhằm bãi bỏ tư cách tổ chức bạo lực hợp pháp của Quỷ Quái, chủ động thanh lý mọi phi vụ làm ăn, tuyên bố Quỷ Quái hoàn toàn giải tán.
Tin tức này vừa nổ ra, đến cả Liêm Quân cũng kinh ngạc, chủ động gọi một cú điện thoại cho Lão Quỷ hỏi thăm tình huống.
Đối mặt với lời hỏi han của anh, Lão Quỷ trả lời rất thẳng thắn: "Tôi chỉ không muốn mất thêm người anh em nào nữa. Giờ đây quy hàng, tuy sẽ đánh mất tiền của và thế lực mà các anh em khổ cực tích cóp, nhưng ít nhiều cũng bảo vệ được mạng sống của tất cả mọi người. Liêm Quân, tôi không phải anh, không có bản lĩnh đi tìm kiếm một tương lai ổn định trong sạch cho các anh em, vậy nên chỉ có thể dùng mấy cách ngốc nghếch hơn. Cám ơn anh vì đã cho tôi cơ hội từ bỏ mọi thứ, làm lại từ đầu."
Liêm Quân cau mày, nói: "Rửa tay gác kiếm nào dễ như vậy. Lão Quỷ, anh từ bỏ tất cả, chính phủ có thể buông tha cho anh, nhưng kẻ thù của anh sẽ không, không còn những thế lực kia che chở, bất kể anh làm gì cũng đồng nghĩa với việc đưa các anh em của anh vào chỗ chết."
"Không chết đâu." Giọng nói của Lão Quỷ ngữ nhẹ đi, tràn đầy tự tin và nhẹ nhõm, "Tôi đã mời một luật sư giỏi đến, chỉ cần là anh em của Quỷ Quái chúng tôi, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ mạng sống của họ. Liêm Quân, cám ơn anh, tạm biệt." Nói rồi dứt khoát cúp điện thoại.
Liêm Quân không rõ ý đồ trong những câu nói ấy của hắn ta, để bảo đảm, anh vẫn căn dặn Quái Nhị chú ý hơn đến động thái trong giới, nếu phát hiện có người lợi dụng lúc Quỷ Quái đóng cửa bỏ đá xuống giếng, thì cứ giúp trong khả năng của mình.
Thế nhưng sự giúp đỡ của anh rốt cuộc chẳng có ích gì mấy, Lão Quỷ tàn nhẫn hơn và cũng hào hiệp hơn anh tưởng tượng nhiều.
Mọi người đều biết, Lão Quỷ thuê Phí Ngự Cảnh để lấy vụ án kinh tế làm vỏ bọc, nhằm dẫn độ tất cả những thuộc hạ bị giam giữ về nước an toàn thông qua con đờng của chính phủ, tránh có kẻ nhân cơ hội ném đá giấu tay. Song tất cả mọi người đều không ngờ rằng, Lão Quỷ cuối cùng lại dùng thủ đoạn tương tự, gán tội cho phần lớn thành viên cấp trung và cấp cao trong Quỷ Quái thông qua vụ án kinh tế ấy, tống cả đám vào tù.
Nhà tù, một nơi dù sẽ không còn tự do, nhưng có thể bảo toàn được tính mạng.
Không thể không nói, thủ đoạn của Lão Quỷ rất khéo léo, thế mà lại chọn sử dụng hệ thống mà người trong giới sợ nhất của chính phủ để tự bảo vệ chính mình. Đến vài năm sau khi tất cả những người của Quỷ Quái mãn hạn ra tù, thế giới ngầm chắc chắn đã là một khung cảnh hoàn toàn khác, những con người đã trở thành lịch sử đến khi ấy có lẽ sẽ có một khởi đầu mới.
Vả lại có Phí Ngự Cảnh ở đó, tương lai của những người này không thể nào không được bảo đảm.
Ngoại trừ cấp trung và cấp cao, Lão Quỷ cũng lo nghĩ cho các thành viên tương lai ở cấp thấp. Nghe theo kiến nghị Phí Ngự Cảnh, hắn ta cố hết sức trợ cấp cho tất cả mọi người dưới hình thức trợ cấp thôi việc khi công ty phá sản. Trong đó có vài thành viên trên vai mang mối thù, không thể dễ dàng rời khỏi sự che chở của tổ chức, hắn ta còn xin nhờ Phí Ngự Cảnh hỗ trợ, sắp xếp đường lui ra nước ngoài cho họ.
Chưa đầy một tuần, Cửu Ưng bị chính phủ thanh trừng, Quỷ tuyên bố giải tán, hai tổ chức lớn rút khỏi vũ đài thế lực tại Trung Quốc, gây nên cơn chấn động có thể so với động đất cấp tám.
Thế giới ngầm thoắt cái nổi lên những cơn sóng ngầm mãnh liệt, có kẻ muốn nhân cơ hội mở rộng thế lực, có kẻ đánh hơi được vấn đề liền bắt đầu lặng lẽ rút lui, có kẻ công khai, kẻ âm thầm quan sát phía Liêm Quân, muốn xem Diệt sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng đối mặt với sự rung chuyển của Cửu Ưng và Quỷ Quái, thân là tổ chức cuối cùng qua lại với hai tổ chức này trước khi giải tán, phản ứng của Diệt là... không có phản ứng gì cả.
Trong giới nháo nhào đủ lời đồn đại, tất cả mọi người đều biết chuyện Cửu Ưng và Quỷ Quái giải tán có liên quan đến Diệt, song Diệt vẫn cứ bất động như núi, không động chạm đến lợi ích vô chủ của Cửu Ưng và Quỷ, cũng không bận tâm đến những sóng gió của thế giới bên ngoài, lại quay về với ông trùm khiêm nhường không tranh không giành của nó.
Mọi người... Mọi người lấy làm tức lắm! Thế nhưng giận mấy cũng đành chịu, Diệt thực sự quá mạnh, không một ai dám nói xằng nói bậy điều gì.
Quay trở lại hiện tại, ngày thứ năm Thời Tiến chính thức chuyển địa bàn đến phòng Liêm Quân, tin tức Cửu Ưng bị giải tán và Quỷ Quái chủ động giải tán truyền đến, tất cả mọi người tập hợp trong thư phòng, tán gẫu về thế cuộc hiện tại trong giới... Ngoại trừ Thời Tiến, hắn lại đang cặm cụi giải bài tập.
Quái Nhị tiên phong mở lời: "Cửu Ưng xuống đài, Quỷ Quái tự thoái lui, hiện tại ngoại trừ chúng ta và Tarantula ra, trong nước còn lại năm tổ chức thuộc thê đội cấp 1. Cái bánh ngọt trận giông bão này đem đến quá lớn, những kẻ có dã tâm tranh giành vị trí hạng nhất chắc chắn sẽ có động thái lớn vào nửa cuối năm nay."
"Động thái lớn cũng không sợ, ai động trước người đó chết." Quái Ngũ tiếp lời, câu từ ngắn gọn, giọng điệu lạnh lùng.
"Những năm qua, những tổ chức lớn thuộc top đầu nối đuôi nhau biến mất dần, những tổ chức tầm trung mãi không có 'chiến mã' nào đủ tầm tranh hạng, tổ chức nhỏ được chính phủ cấp phép hành nghề hằng năm cũng ngày càng ít. Hiện tại không còn Cửu Ưng làm bia ngắm hấp dẫn sự chú ý, tôi sợ chẳng mấy chốc sẽ có người nhận ra thế cuộc hiện nay đang có vấn đề." Quái Nhất trong màn hình cuộc gọi cất lời, nét mặt nghiêm nghị.
Những năm qua, dưới sự vận hành âm thầm của Diệt và chính phủ, tuy số lượng các tổ chức bạo lực hợp pháp trong giới xét về tổng thể có sự gia tăng, trông có vẻ rất phồn vinh phát triển, nhưng thực chất chỉ là bề ngoài giả tạo, con số tăng lên trong giới ấy chỉ là một vài tổ chức nhỏ không có thực lực, tổ chức thật sự phồn vinh phát triển chỉ có Cửu Ưng bị biến thành bia đỡ đạn. Trái lại, có rất nhiều tổ chức lớn có thực lực và các tổ chức tầm trung lặng lẽ biến mất dần khỏi vũ đài thế lực bởi đủ kiểu tranh đấu lạ lùng.
Trên thực tế, những năm qua, thực lực tổng thể của các tổ chức bạo lực hợp pháp tại Trung Quốc đang dần dần suy yếu, chính sự phát triển nhanh như vũ bão và hung hăng hống hách của Cửu Ưng đã khiến tất cả các tổ chức bạo lực ảo tưởng rằng mình có thể lấn át chính phủ.
Giờ đây Cửu Ưng và Quỷ Quái cùng nhau giải thể, nhất định sẽ có kẻ nhận ra vấn đề, mà một khi đã có kẻ nhận ra điều đó, Diệt và chính phủ chỉ cần có một động thái nhỏ thôi sẽ ngay lập tức bị bắt bài. Đến khi ấy, Diệt với tội danh "kẻ phản bội" nhất định sẽ trở thành đối tượng cho tất cả các tổ chức nhắm vào.
"Sớm muộn gì cũng phải đi đến bước này, không phải lo." Liêm Quân cất lời, giọng điệu bình tĩnh, tự tin, vô hình trung xoa dịu tâm trạng của mọi người, "Hiện tại thế cuộc vẫn nằm trong tay ta. Trong thời gian ngắn, dù có kẻ thật sự nhìn thấu thế cuộc, cũng sẽ không tùy ý lật mặt, chúng ta vẫn còn thời gian, vả lại có Tarantula, dù cho chúng ta bị chĩa mũi dùi vào, cục diện cũng không đến mức hoàn toàn bị động."
Quái Nhất nghe vậy, nét mặt dịu đi, nói: "Hiểu rồi, tôi sẽ mau chóng xử lý xong chuyện bên này rồi về."
Thấy việc chính đã gần như bàn xong, Quái Nhị liền mở miệng hỏi: "Đúng rồi, Chú Long đâu? Cậu Quân vẫn đang chờ chú ấy về sắp xếp chuyện kiểm tra sức khỏe đấy."
Thời Tiến nghe vậy liền dừng bút, đầu quay phắt qua, đôi mắt sáng rực lên.
"Chú Long đã mang tro cốt Long Thế bay ra đảo hôm nay, chắc ngày kia sẽ đến thành phố B." Quái Nhất thở dài đáp. Cuối cùng, Chú Long vẫn mềm lòng, chọn nơi an toàn nhất, phong cảnh đẹp nhất, giống nhà nhất làm chốn về cuối cùng cho Long Thế.
Tất cả mọi người lặng đi, lòng thoáng bồi hồi.
"Giải tán đi." Liêm Quân cất giọng kéo dòng suy nghĩ của mọi người về, đoạn dặn dò, "Quái Nhất, Quái Nhị, quan sát tình hình trong giới nhiều hơn, nếu người của Quỷ Quái gặp khó khăn, giúp được chừng nào hay chừng đó."
Quái Nhất đáp vâng, rồi cúp máy.
Mọi người biết điều đứng dậy lục tục rời khỏi thư phòng. Quái Nhị thấy Thời Tiến ôm máy tính bảng nhìn Liêm Quân hệt như con cún con, cuối cùng không nhịn nổi cơn nhiều chuyện, sà lại gần hỏi khẽ: "Cảm giác chuyển sang ở chung với cậu Quân thế nào?"
Thời Tiến lườm anh ta, nhếch mép đáp: "Giường khá mềm. Sao nào, muốn tôi mua cho anh một chiếc giống vậy không? Cơ mà chắc anh chỉ mua được loại giường đơn thôi, loại giường đôi sao nằm cho hết."
Vài câu chế nhạo bóng gió khiến Quái Nhị cứng họng, chỉ biết lườm nguýt một cái rồi ngoắt mông bỏ đi.
Thư phòng thoáng vắng ngắt, Thời Tiến lập tức ôm máy cứng bảng đến trước mặt Liêm Quân, nghiêm túc nói: "Không được phép lần lữa nữa. Ngày kia Chú Long về, hai ngày này anh phải chuẩn bị sẵn sàng, ăn uống phải thanh đạm, buổi tối... Khụ, buổi tối cũng không được làm loạn, tịnh dưỡng tinh thần cho tốt, chuẩn bị làm kiểm tra."
"Tôi biết rồi." Liêm Quân đáp lời, rồi vươn tay về phía hắn, hỏi, "Làm xong bài tập chưa?"
"Xong rồi." Thời Tiến đáp, đưa máy tính bảng cho anh, vẻ mặt khổ sở, "Gần đầy không biết thầy Phùng tiên nghĩ gì nữa, ngày nào cũng ra đề thi cho em làm, em lại chả thi đại học, làm có ích gì đâu."
Liêm Quân ngó qua máy tính bảng, đoạn nói: "Ai bảo em không thi đại học?"
Thời Tiến sững người, khiếp sợ hỏi vặn lại: "Lẽ nào em còn phải thi đại học ư?" Chẳng phải hắn chỉ cần chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày, làm một học sinh tốt nghiệp trung học đầy vinh quang là đủ rồi sao? Hắn thế mà phải trở thành người học tại chức nữa á!
"Tất nhiên là phải thi rồi." Liêm Quân khẩy khẩy máy tính bảng, xem qua tổng điểm kiểm tra của hắn, hàng lông mày thoáng cau lại rồi trở về như bình thường, đoạn nói, "Với trình độ hiện tại của em, thi trường tầm trung là đủ rồi. Hai ngày này nghỉ ngơi cho tốt, ngày kia tôi đưa em đến điểm thi, tham gia kì thi đại học."
Tham gia kì thi đại học?
Thời Tiến sốc tận óc, cầm lịch nhìn tới nhìn lui, thấy ngày kia thật sự là ngày thi đại học, liền thấy thở không hơi. Hắn há mồm định cò kè mặc cả, lại bị Liêm Quân ngắt lời.
"Lúc ở trên thuyền, kết quả cá cược của chúng ta là tôi đồng ý em một điều kiện, em cũng đồng ý tôi một điều kiện. Điều kiện của tôi là em tham gia kì thi đại học năm nay. Thời Tiến, em định thất hứa sao?"
Thời Tiến cứng họng, mắt tối sầm lại, bất giác nhận ra mình đã rơi vào bẫy của Liêm Quân, đã vậy còn chặt đứt đường lui của bản thân.
----------
Cá Chết: xin lỗi bà con cô bác cả năm trời không update 🥲 tư bản mài mòn em quá em mất cả sức sống và đam mê
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]