Cổ tay bị nắm lấy, Thanh Ti quay đầu lại, thấy Vũ Văn Tuần thần sắc buồn bã nhìn mình.
“Thanh Ti, cậu đừng giận tôi nữa, được không? Cậu xem, tôi cố ý đi mua cho cậu một con gấu bông mới này”
Sáng nay vốn định đi nhặt lại con gấu bông bị vứt tối qua thì phát hiện đã bị người ta lấy mất rồi, hắn đành phải lái xe tới các trung tâm mua sắm vòng qua vòng lại mấy lần mới tìm được một con gấu bông giống như vậy, vừa rồi trong lòng còn băn khoăn suy tính sẽ phải giải thích với Thanh Ti như thế nào, vậy mà đến khi chạm mặt lại không biết nói gì mới tốt.
Nhìn khuôn mặt tràn ngập hi vọng cùng nỗ lực muốn lấy lòng này, Thanh Ti trong nháy mắt có chút lo sợ nghi hoặc, khiến cậu nghĩ rằng lần hành hạ cùng vũ nhục tối qua chỉ là một hồi ác mộng.
Người này thật không giống Cung chủ Lăng Tiêu cung lãnh ngạo tự phụ mà lại giống một đứa trẻ khi làm sai chuyện gì thì đang năn nỉ mong được tha thứ.
Bất luận là ai nhìn thấy khuôn mặt này, có lẽ đều sẽ mềm lòng đi?
Thanh Ti gật gật đầu, cậu nhận con gấu bông được đưa đến, lại viết lên trên sổ, [Tôi không có trách anh.]
Vũ Văn Tuần kéo Thanh Ti ngồi xuống với mình, tay hắn mơn trớn hai má có chút sưng đỏ, nhìn Thanh Ti hơi hơi chau mày lại.
“Rất đau phải không?”
Thanh Ti lắc đầu, gần như chẳng còn đau nữa, chỉ là có chút tê tê.
“Thực xin lỗi, Thanh Ti, tôi lớn thế này rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-ti/1494440/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.