Vũ Văn Tú sáp lại gần Thanh Ti, sờ sờ tóc cậu, trong tiếng tán thưởng lại mang vài phần tiếc nuối.
“Người đáng yêu thế này sao lại không nói chuyện được? … A, Thanh Ti, cậu đừng nghi ngờ tôi nha, tôi không có ý châm chọc cậu đâu, tôi chỉ thấy tiếc …”
Nhìn biểu tình đầy nuối tiếc của Vũ Văn Tú, Thanh Ti có chút giật mình, sự thành thật ẩn chứa trong đôi mắt kia làm Thanh đối với cô gái này Ti sinh ra một loại cảm giác thân thiết tự nhiên.
Kiều Diễm từ trong cặp lấy ra một chiếc máy tính xách tay siêu mỏng, đem tới đặt trước mặt Thanh Ti.
“Thanh Ti, tôi đã liên lạc với bác sỹ rồi, hôm nào sẽ mang cậu đi điều trị, cậu ở nhà nếu thấy chán thì có thể học xài máy tính, dù sao dùng để đánh chữ cũng nhanh hơn tự viết nhiều, hơn nữa cậu có thể lên mạng học hỏi rất nhiều thứ, cái máy tính này cho cậu xem như quà gặp mặt.”
Đây là một cái hộp vuông giống như cái Vũ Văn Tuần vẫn thường sử dụng, tuy rằng Thanh Ti không rõ thứ này thực ra là dùng để là gì, nhưng cũng hiểu nó rất đáng giá, cậu vội vàng xua tay.
Thím Lương ở một bên giải thích: “Không có sự đồng ý của A Tuần, Thanh Ti nó không dám nhận đồ người khác cho đâu”
Vũ Văn Tranh cười nói: “Máy tính này là lấy danh nghĩa của ba người bọn cháu đưa cho Thanh Ti, cậu ấy là em họ của bọn cháu, chẳng lẽ anh họ tặng quà cho em mà anh hai cũng phản đối sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-ti/1494429/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.