Thu Oánh Bích lặng người lắng nghe, đầu óc lướt qua những dâu bể suốtmười một năm nay, bất chợt cười vang, chỉ thẳng cây đao trên tay vào y:“Cái gì mà nhân duyên xuất hiện trong quá khứ! Những gì đã qua đều từngươi mà ra, nên bỏ đồ đao là ngươi, không phải ta”.
Đồ đao! Nàng giết người thì đã sao? Lòng chết rồi, thân thể cũng khôngPhật. Không muốn hành hiệp trượng nghĩa, nàng cam tâm trở thành sát thủ, hận không thể giết hết nhân gian để cùng y về bên kia thế giới.
Vẻ mặt siêu nhiên của y thoáng qua tia thống khổ: “Oánh Bích, quả thậtmọi tội nghiệt đều từ ta mà ra, đã vậy ta cam lòng chấp nhận tất cả”.
Nàng cười lạnh, dẹp nỗi đau trong lòng, uốn cổ tay, cây đao phát ra hànquang bất khuất: “Ngươi không nên gọi ta là Oánh Bích, qua bao năm rồimà ngươi tu hành không bằng ngày xưa. Ngươi quên lúc chia tay gọi ta làgì rồi ư? Ngươi gọi là nữ thí chủ cơ mà”. Ba chữ sau cùng, giọng nàngđầy oán hận, sầu khổ.
Lam Táp Nhi nấp ngoài xa nghĩ lại những lúc cười trêu Thu Oánh Bích, bất giác đau lòng. Nàng khẳng định được đại hòa thượng này là nam nhân duynhất trong đời của Thu Oánh Bích, cũng là kẻ khiến nàng ta thống hậnsuốt kiếp. Nàng vốn cho rằng y là loại hoa hoa công tử, bạc hạnh tiểunhân mới khiến Thu Oánh Bích hận đến thế, nào ngờ y lại là một hòathượng.
Y cúi đầu niệm một câu Phật hiệu rồi lại ngẩng lên, tỏ vẻ thành khẩn:“Quả thật ta tu hành chưa đủ, lúc niên thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-ti-yeu-nhieu/2405575/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.