Quên một người từng yêu tha thiết, bao đóa hoa thơm tịch mịch cũng đều vô duyên...
Ngày mười sáu tháng bảy năm Bảo Tĩnh thứ tám, Tâm Viễn thu thập đủ hànhlý, cáo biệt toàn tự rồi đi vân du, Như Hằng gánh đồ đạc tiễn ông khỏisơn môn.
“Chỉ có con khiến vi sư không yên tâm”. Ông nhìn xuống dòng nước chảytrong khe suối, cảm thán: “Con ngộ tính cực cao, trí nhớ rất dai, làthiên tài của cửa Phật nhưng...”
Như Hằng thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: “Sư phụ cả nghĩ quá, con đã ngộ ra sinh tử, nhận rõ tình đời, một lòng tu đạo. Sư phụ cứ an tâm lên đường”.
Tâm Viễn chăm chú nhìn vào mắt y, gật đầu: “Thiện tai, thiện tai. Vi sư đi đây, con tự bảo trọng”.
Đi không đầy nửa ngày, Tâm Viễn xuyên qua một khu rừng trúc, gió lùa qua kẽ lá du dương như tiếng tiên nhạc, ông đắm mình trong bầu không khí an lành của trời đất, đặt hành lý xuống, tìm một nơi sạch sẽ đả tọa.
“Tâm Viễn?”
Ông mở bừng mắt, một thân ảnh mỹ lệ hình như đã gặp qua đâu đó từ trongrừng trúc xuất hiện. Nàng đeo một thanh trường đao mỏng mảnh, nhãn thầnbăng lãnh cực điểm, phát ra sát khí kinh nhân.
“A di đà Phật, lão nạp chính thị Tâm Viễn”. Ông hơi nhướng mãy, vẫn bình tâm tĩnh khí.
“Hay lắm”.
Nàng lập tức động thủ, đao ảnh như làn gió thổi đến trước mặt, ông khẽđẩy, cây đao khác nào tờ giấy mỏng, suýt nữa rách toạch. Võ công của lão hòa thượng quả thật bất phàm, nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-ti-yeu-nhieu/2405573/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.