Cường Trung Cường lòng nóng như lửa đốt, nhưng giữa phố phường chàngkhông dám thúc ngựa nhanh. Nhưng con Ô Long Câu mỗi cái nhấc mình đã hơn một trượng, tốc độ cũng nhanh đến kinh người. Ra khỏi cổng bắc màn đêmđã kéo đến, lúc này trên con đường cái cũng không còn mấy người đi lại.Một vầng trăng tròn đã từ từ nhô lên, phủ xuống màn đêm một loại ánhsáng huyền ảo hòa quyện trong sương chiều.
Ô Long Câu hí lên mộttràng lanh lảnh, phóng vó như bay, gió đêm thổi đã rít bên người nghelành lạnh, Cường Trung Cường ngồi trên lưng ngựa căng mắt nhìn ra phíaxung quanh, chỉ thấy xa xa vô sô những ánh đèn dầu đã thắp lên lấp lánh, từ trong thôn xóm vẳng lại tiếng chó sủa ăng ẳng. Trên quan đạo giờ đây đã vắng bóng người ngựa.
Cường Trung Cường đột nhiên nghi ngờ chính mình. Chàng tự hỏi:
- Hay là mình đã đuổi theo sai hướng?
Chàng đang do dự thì từ phía tây của Loan thành có tiếng hí dũng mãnh của con Cái Tuyết, vượt qua màn đêm lanh lảnh vọng tới.
Tim Trung Cường bỗng đập rộn ràng, chàng buột giọng kêu lên khe khẽ:
- Ồ, Cái Tuyết!
Trong khi chàng kêu lên khe khẽ thì con Ô Long Câu đã hí lên một tràng đầyphấn chấn, tự động quay lại đuổi theo tiếng hí vừa cất lên. Vó ngựa nhưbay không theo đường cái mà cắt đồng băng tới.
Cường Trung Cườngthấy con Ô Long Câu hành động như vậy, càng vững tin rằng tiếng ngựa khi nãy chính xác là do Cái Tuyết cất lên. Chàng cũng nghĩ ra có lẽ MãnDoanh Doanh sợ chàng đuổi theo nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thu-than-thau/27418/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.