Đôi mày bạc như sương của Trúc Thiên Lý chợt chau lên, ông không đợi Trung Cường nói hết câu chợt nói:
- Ta nói ra một người thử xem tiểu huynh đệ có biết không nghe?
Trung Cường vội đáp:
- Nếu tiểu đệ biết, tuyệt không giấu giếm.
Trúc Thiên Lý nhìn thẳng vào mắt của Trung Cường, như sợ chàng nói dối, ông hỏi:
- Trước đây có một người vô cùng tuấn tú, võ công cao tuyệt, chấn động võ lâm hiệu là Thiên Sinh Ngạo Tử tên gọi Hồ Diên Lăng Tiêu, không biếttiểu huynh đệ có biết người này không?
Cường Trung Cường trong lòng đau xót, có ghìm nước mắt cúi đầu nói:
- Chính là ân sư của tiểu đệ.
Trúc Thiên Lý khẽ vuốt chòm râu bạc lại cất lên một tràng cười sảng khoái nói tiếp:
- Nhất đại tuấn kiệt, ngang dọc giang hồ, hành tẩu khắp nơi đột nhiên lại xa lánh hồng trần quy y Phật pháp. Xem ra cái thân già của ta nếu màchưa chết thì cũng nên xa lánh giang hồ là vừa.
Nói đoạn ông lại quay sang Trung Cường mỉm cười nói tiếp:
- Ta và lệnh sư đã gần mười năm không gặp, ngày mai nhất định phải ghé lại thăm ...
Ông chưa nói hết cấu bỗng nhiên im bặt vì ông bỗng phát hiện ra vẻ bi aicủa Trung Cường đang hiện ra trên mặt. Ông liền ngơ ngác hỏi gấp:
- Tiểu huynh đệ ngươi ...
Trung Cường không kìm được lòng, lập tức nước mắt như mưa, chàng cất tiếng nói:
- Mấy ngày trước gia sư đã đột nhiên ngộ phải độc thủ, lão ca ca từ nay về sau không còn gặp được gia sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thu-than-thau/27417/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.