Một bầy sói rời đi, Bạch Tinh Tinh gọi Parker mang Vinson từ đống củi ra.
“Vinson thật sự điên rồi sao?” Bạch Tinh Tinh nhìn bộ dạng thoi thóp của con hổ trắng, lo lắng nói: “Cứ để anh ta như vậy sẽ không c.h.ế.t chứ? Hay là giao anh ta ra?”
“Con trai không dễ c.h.ế.t như vậy đâu.” Parker thấy Vinson không có dấu hiệu tỉnh lại, nói: “Nhưng ta đồng ý đưa hắn về, đây là nhà của chúng ta.”
Bạch Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không c.h.ế.t là tốt rồi, cứ để anh ấy ở đây qua một đêm đi, ngày mai nếu anh ấy vẫn không tỉnh thì đi thông báo cho người nhà.”
“Cái gì! Còn để hắn qua đêm?” Parker lập tức xù lông, tức điên cào mấy móng vuốt xuống đất.
Curtis liếc Bạch Tinh Tinh một cái, không nói gì, tiến lên bế cô lên, “Cứ để hắn ở đây, chúng ta đi ngủ.”
Được Curtis đồng ý khiến Bạch Tinh Tinh rất ngạc nhiên, cô vội quay đầu nhìn Parker, “Parker, anh thêm mấy thanh củi to vào đống lửa cho Vinson sưởi ấm nhé.”
Parker đứng dậy chạy vào phòng, miệng lẩm bẩm: “Lại không phải con gái.”
Bạch Tinh Tinh bất đắc dĩ, chỉ hy vọng Vinson có sức khỏe tốt, đừng để bị cảm lạnh vì bộ lông ướt sũng.
Đêm nay Bạch Tinh Tinh ngủ cùng Curtis, trên người đắp da thú nên cũng không lạnh.
Mưa tầm tã suốt một đêm, đến sáng vẫn chưa ngớt. Bạch Tinh Tinh vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng của Parker.
“Tỉnh rồi thì mau cút đi, đừng có nhìn bạn đời của ta ngủ.”
Vinson tỉnh rồi? Cơn buồn ngủ của Bạch Tinh Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-thu-the-lam-lam-ruong-sinh-sinh-nhai-con/4682377/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.