Hung dữ như vậy chắc chắn là một đàn lợn rừng rồi. Cũng phải, lợn nhà đều do con người thuần hóa qua nhiều thế hệ, tự nhiên không thể nào có được.
Nói đến đây, cô cũng đã lâu không được ăn thịt heo, nhìn miếng ba chỉ đẹp mắt, Bạch Tinh Tinh cũng thấy hơi thèm.
Thịt của các loài thú ở đây đều dai hơn cả thịt bò, loại thịt mềm như thịt heo này cô thật sự chưa được ăn bao giờ.
“Vậy mang về nhà mai ăn đi.” Bạch Tinh Tinh nói.
Parker cạn lời, búng nhẹ vào trán Bạch Tinh Tinh: “Ngốc ạ, mai là hỏng mất, em thấy mùa nóng có ai để thịt qua đêm không?”
Bạch Tinh Tinh xoa trán, thầm khóc trong lòng: Parker ơi, chúng ta đúng là khác biệt thế hệ mà.
“Cứ để đó đi, em có cách không để thịt bị hỏng.” Bạch Tinh Tinh nói, chỉ là lại phải lãng phí một ít muối, thịt muối cũng không thể làm thường xuyên được.
Parker bán tín bán nghi, nhưng vì đã nhiều lần chứng kiến sự thông minh của Bạch Tinh Tinh nên cũng không khăng khăng nữa, cười nói: “Mai mà thịt hỏng thì em không được khóc đâu đấy.”
“Không khóc, không khóc.” Bạch Tinh Tinh lắc đầu nguầy nguậy, vì thấy Curtis quá im lặng, cô quay đầu nhìn lại thì thấy hắn đang sờ lên da mình.
“Có phải nóng lắm không?” Bạch Tinh Tinh hỏi xong không đợi Curtis trả lời, lại nói với Parker: “Em no rồi, về với Curtis trước đây, anh với Vinson ở lại ăn từ từ nhé.”
Thấy Bạch Tinh Tinh đứng dậy, Parker cũng định đứng lên theo, nhưng bị cô ấn vai ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-thu-the-lam-lam-ruong-sinh-sinh-nhai-con/4682368/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.