Thú triều ập đến, mùi trứng của thú vương bay lên không trung, chúng “ầm ầm” nhảy dựng trên mặt đất, sự rung chuyển dữ dội làm cho mặt đất nứt ra những kẽ hở.
Dưới sự tàn phá của bầy cự thú, từng cây cổ thụ cao chọc trời sụp đổ ầm ầm.
Curtis vung đuôi rắn từ tán cây đang đổ sập bò sang một cái cây khác to hơn, sự nguy hiểm trong đó chỉ có tự mình trải nghiệm mới có thể cảm nhận được.
Dù sao thì Bạch Tinh Tinh đang ốm yếu cũng bị dọa cho tỉnh táo không ít, có sức để chửi thầm: Trời ạ! Đây là đang đóng phim điện ảnh sao? Cảm giác không trọng lượng do Curtis đu mình trên không còn hơn cả tàu lượn siêu tốc, trái tim Bạch Tinh Tinh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Cô gắt gao bám vào người Curtis, hình ảnh trước mắt lướt qua cực nhanh, chỉ thấy được một mảng bóng xanh.
Cái cây mà Curtis leo lên không biết đã sống bao nhiêu năm, chu vi thân cây có lẽ một trăm người cũng không ôm xuể. Trên cây có một cái hốc, có lẽ là hang ổ của một loài động vật nào đó, to bằng một căn phòng nhỏ. Curtis ôm Bạch Tinh Tinh bò vào.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Thân cây bị húc đến run lên bần bật, giọng nói của Bạch Tinh Tinh cũng run theo.
Curtis nhìn Bạch Tinh Tinh, bàn tay to v**t v* lên chiếc cổ thon dài của cô, nhẹ nhàng nắm lấy.
Giống cái yếu ớt đến vậy, chỉ cần bóp nhẹ là sinh mệnh sẽ kết thúc, nhưng làm sao hắn có thể ra tay được?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-thu-the-lam-lam-ruong-sinh-sinh-nhai-con/4680685/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.