Cố Trì Quân ra hiệu cho những người khác, lại thấp giọng phân phó trợ lý mấy câu, rồi đưa tôi lên lầu. Đó là tầng thượng của bệnh viện, ánh nắng mùa đông thật tuyệt, ấm áp chiếu xuống ban công vô cùng rộng lớn. Dấu vết hạ cánh của máy bay rất rõ ràng, còn phảng phất mang theo mùi vị tươi mới.
Tầng thượng có một bồn hoa rất đẹp, còn có những chiếc ghế dài nữa. Tôi vịn ghế dài ngồi xuống, đưa tay che đi đôi mắt. Tâm tình không phải là không phức tạp, suy nghĩ linh tinh một số chuyện, mãi sau mới thở ra một hơi.
Bên cạnh có bóng người lay động, có người ngồi xuống bên cạnh tôi, tiếng bước chân vội vã sau lưng tôi lại biến mất, trên mặt cảm thấy nóng nóng. Mở mắt ra xem, Cố Trì Quân đưa đến một lon cà-phê nóng.
“Đạo diễn Lương quen biết ông ấy rất nhiều năm, giao tình không tầm thường.”
Tôi ngẩn ra một lúc, mới phản ứng được người anh nói đến là ông chủ của công ty điện ảnh, cũng chính người mà tôi nhìn thấy đứng trước giường của mẹ.
Rõ ràng biết hỏi có chút dư thừa, nhưng tôi vẫn nói ra, dùng giọng điệu diễu cợt: “Quen biết lâu hơn cả anh à?”
“Mười mấy năm.”
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Em để ý?”
“Điều để ý là mẹ em. Em lại không phải đứa ngốc, ai bà cũng không giấu diếm, riêng chỉ giấu người đàn ông đó,” Tôi nói, “Nếu mà đến cái ấy cũng nhìn không ra, thế thì thật phí cơm phí gạo bao nhiêu năm nay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-gian/1972302/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.