Trên giường khẽ động.
Tôi và Kỷ Tiểu Nhụy đồng thời nhìn về phía giường. Bà tỉnh lại sớm hơn bác sĩ dự liệu hai tiếng đồng hồ.
Mẹ tôi nhẹ nhàng mở mắt, sắc mặt trắng bệch, môi vẫn rất khô. Một tay tôi đỡ vai, một tay đỡ đầu bà, nhẹ nhàng cho bà uống một chút nước, Kỷ Tiểu Nhụy gọi bác sĩ đến, rồi đi ra hành lang gọi điện thoại. Có lẽ là thông báo cho người khác.
Ánh mắt mẹ tôi ban đầu hơi rời rạc, sau khi nhìn tôi một cái thì thị lực dần dần tập trung lại, ý thức đã khôi phục lại rồi.
“Hứa Chân.” Bà gọi tôi, “Hứa Chân.”
“Dạ,” Tôi nói, “Mẹ, mẹ bị ngất, chị Tiểu Nhụy gọi con đến.”
Bà muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể suy nhược, chỉ có thể dựa một nửa vào giường, mắt khép hờ, mệt mỏi mở miệng sai Kỷ Tiểu Nhụy lấy nước giúp bà lau mặt, lau tay, chải đầu. Bà là người rất thích xinh đẹp hoàn hảo, không giống với những ông đạo diễn không chăm sóc diện mạo khác, đối với vẻ bề ngoài của mình lúc nào bà cũng nghiêm khắc.
“Không cần gọi chị Tiểu Nhụy, để con làm cho.”
Trong phòng bệnh này cái gì cũng có, cái gì cũng là đồ mới. Tôi vào phòng vệ sinh bật nước nóng, giặt khăn mặt, từng chút từng chút giúp bà lau mặt, trán, má, đôi tay, lúc bà trang điểm có một kiểu đẹp tiều tụy. Tôi làm rất cẩn thận tỉ mỉ, sau đó đỡ bà, đưa nước ấm cho bà xúc miệng.
Bà nhìn tôi một cái, không nói tôi chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thoi-gian/1972300/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.