Đối với vẻ mặt này của anh, Đường Chiêu Văn thật sự không có cách nào phản bác, nhịn một hơi trong cổ họng, lên không được xuống cũng không xong.
Đem tức giận phát tiết hết lên người không liên quan, tâm tình Chu Từ Dẫn rõ ràng tốt hơn một chút, nhưng bởi vì phản ứng vừa rồi của Thẩm Du mà cẩn thận. Anh cầm lấy cặp sách trong tay Thẩm Du, vác lên vai.
Hành động này làm cho mối quan hệ của hai người thoạt nhìn rất thân mật.
Chu Từ Dẫn lại nhét một đống sách vào trong cặp của mình, rồi vác lên. Sau đó hai tay ôm lấy những cuốn sách còn lại, dùng mũi chân chạm vào giày Thẩm Du, ý bảo cô: "Đi thôi."
Thẩm Du yên lặng đuổi theo, đi tới cửa lại quay đầu lại, chống lại ánh mắt của Đường Chiêu Văn. Do dự một lát, cô trở mặt, cho anh ta một kích: "Đường Chiêu Văn, chỉ dựa vào thành tích của cậu, có tư cách gì mà cười nhạo người khác."
Nói xong Thẩm Du đi ra khỏi phòng học, để lại Đường Chiêu Văn một mình tức giận đến nửa ngày cũng không nói nên lời.
-
Chu Từ Dẫn ở cửa chờ cô, thấy cô đi ra, anh nâng cằm lên, nói: "Cậu đi trước đi."
Thẩm Du nhìn chồng sách cao cao trong ngực anh, đưa tay cầm lấy một phần ba, suy nghĩ một chút, lại lấy thêm mấy quyển. Chú ý đến hai cái cặp trên lưng anh, cô chợt nhớ tới bên trong chứa đầy sách, lập tức nói: "Đưa cặp cho tớ đi, nặng lắm."
Chu Từ Dẫn nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thanh-dan-nhi/3006928/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.