Ông Thẩm cũng không tham dự vào chuyện đùa giỡn của hai người trẻ bọn họ, chỉ cười cười, sau đó giúp Chu Từ Dẫn xách một túi đồ, một mình đi trước. Chu Từ Dẫn và Thẩm Du sóng vai nhau đi theo sau ông.
Mở cóp xe phía sau ra, ông Thẩm và Chu Từ Dẫn bỏ đồ đạc trên tay vào trong, sau đó mới lên xe.
Thẩm Du đã sớm ngồi ở ghế sau xe, giờ phút này cửa xe cũng không đóng, Chu Từ Dẫn trực tiếp theo cánh cửa đang mở đi vào trong xe, ngồi bên cạnh cô. Anh thay đổi tư thái lười biếng lúc nãy, trở nên ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Bộ dáng khác thường này của anh không hiểu sao lại đâm trúng huyệt cười của Thẩm Du, cô đột nhiên quay mặt cười, cả người run run, cuối cùng tựa như nhịn không được nữa mà cười thành tiếng.
Lần này cô không kìm chế bản thân nữa, cười ha ha lớn tiếng.
Chu Từ Dẫn vốn đang khẩn trương và mất tự nhiên, giờ phút này bị tiếng cười của cô làm cho nghiến răng nghiến lợi. Nhưng ông Thẩm ở phía trước, anh đành phải nuốt xuống khẩu khí này, không dám nói gì.
Chú ý tới bộ dáng này của Thẩm Du, ông Thẩm cũng nhịn không được cười: "Cười cái gì vậy?"
"Không có gì, nãy con nhớ tới một câu chuyện cười." Trên mặt Thẩm Du vẫn còn tràn đầy nét tươi cười, lời nói ra cũng mang theo hơi thở yếu ớt, cô cười rất nhiều, là một giọng điệu làm cho tâm tình người khác rất tốt, "Ba, về Gia Viên một chuyến đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thanh-dan-nhi/3006911/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.