Không biết qua bao lâu, tâm tình Thẩm Du khôi phục hơn phân nửa, cũng dần dần phát hiện ra tình cảnh xấu hổ cùng mập mờ lúc này. Cô rất mất tự nhiên giãy ra từ trong ngực Chu Từ Dẫn, đi phía trước anh. 
Nhìn căn nhà cách đó không xa, Chu Từ Dẫn đột nhiên nhớ tới cái gì, khẩn trương đuổi theo. Chú ý tới đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Du, gãi gãi đầu, tựa như càng thêm khẩn trương: "Ba mẹ cậu có ở nhà không?" 
Thẩm Du thành thật lắc đầu. 
Câu trả lời này khiến Chu Từ Dẫn thở phào nhẹ nhõm. Anh lại chậm rãi cọ cọ lòng bàn tay, sau đó nắm lấy cổ tay cô, mặt dày nói: "Bạn bè vẫn có thể nắm tay nhau được." 
Thẩm Du nhu thuận gật gật đầu, không tránh ra. 
Vốn tưởng rằng sẽ bị cô gạt bỏ, nhưng lại nhận được phản ứng phối hợp của cô như vậy. 
Chu Từ Dẫn không hiểu sao cảm thấy cả người khó chịu, bỏi vì thái độ khác thường này của Thẩm Du, anh thấp giọng nói: "Sao cậu không nói chuyện với tớ?" 
Trầm mặc một đoạn đường, Thẩm Du đang im lặng cuối cùng cũng mở miệng, cổ họng cô bởi vì khóc mà có chút khàn khàn, mang theo âm mũi nặng nè: "Tớ không biết nói cái gì." 
Chu Từ Dẫn nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên hiểu ra, cúi đầu cười tự giễu nói: "Cậu không muốn nói chuyện với tớ nữa?" 
Nghe thế, hốc mắt vốn còn đỏ của Thẩm Du trong nháy mắt lại dâng trào nước mắt, lập tức giải thích, giọng nói ngập ngừng: "Tớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thanh-dan-nhi/3006904/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.