Kiều Tử Tích không nói gì, một bên phụ giúp Hạ Minh Hiên một bên nói. “Mau về dọn đồ đi”.
Hạ Minh Hiên đồng ý, còn không quên dặn lại. “Cậu nhớ rõ, có đồ gì nặng thì đợi tôi tới rồi dọn, đừng tự mình chuyển đi”.
Hạ Minh Hiên đi rồi, Hứa Kiếm Sở cười cười, hỏi Kiều Tử Tích. “Cậu ta không phải đem cậu trở thành con gái đấy chứ?”
Kiều Tử Tích đang cầm cái mắc áo, tiện tay gõ một cái lên đầu Hứa Kiếm Sở. “Dọn đồ của cậu đi”.
“Tử Tích, tôi nói thật đấy, cậu xem cậu ta như vậy, cứ như nghĩ cậu rất yếu đuối ấy”. Sau đó Hứa Kiếm Sở còn học theo ngữ khí Hạ Minh Hiên, nói. “Còn nói cái gì mà, Tử Tích, có đồ gì nặng thì đợi tôi tới dọn, đừng tự mình chuyển đi!”
Kiều Tử Tích bị Hứa Kiếm Sở đùa cho bật cười, Hứa Kiếm Sở nói. “Cậu nói xem, có người nào đối xử với bạn trai như cậu ta không”.
“Cậu có thể không để ý, cái này cũng coi như là một hình thức tự kỷ của cậu ta”.
Từ trung học, Hạ Minh Hiên đã cảm thấy mình mạnh mẽ hơn Kiều Tử Tích. Ở trong cảm nhận của hắn, Kiều Tử Tích hào hoa phong nhã yếu đuối, cho nên mỗi lần chuyển phòng học Hạ Minh Hiên đều giúp Kiều Tử Tích bê sách. Giống như lời Kiều Tử Tích nói, đây cũng là một hình thức tự kỳ của hắn, tự cho mình là thần hộ vệ của Kiều Tử Tích.
Hoạt động tình nguyện ở nông thôn bắt đầu luôn từ ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-thanh-chi-luyen-ha-nhat-nhu-tich/3078533/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.