Vừa làm xong một công việc, bước ra khỏi phòng thu âm, Tiết Mặc lập tức nhận được cú điện thoại do Chu Minh gọi tới. Đại ý là Thiệu Đông sắp xuất viện, hỏi cậu có rảnh không, tới họp mặt một phen. Không suy nghĩ nhiều, Tiết Mặc đã nhận lời ngay, xong cậu còn ghi chú lại, sợ bận quá quên mất, có lỗi với bạn bè.
"Chúc mừng cậu đoạt giải!" Tiết Mặc vừa treo máy, người nọ đã mở miệng nói chúc mừng.
"Cám ơn!" Tiết Mặc cũng đáp trả lại bằng khuôn mặt tươi cười cùng chút ngượng ngùng với đối phương. Từ lúc lấy được giải thưởng, cậu mới hiểu được ý tứ của câu cao xử bất thắng hàn, chỉ cần cậu hơi nhăn mặt, nhíu mày một chút, sẽ bị người ta bảo là ngạo mạn, hơi dễ tính một chút thì lại bảo là giả dối. Aizz, đúng là lòng người khó dò! Nếu đã như vậy, Tiết Mặc cũng dứt khoát thả lỏng chính mình, cậu muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy, nếu người ta đã ghét cậu, thì cho dù cậu có làm gì, đối phương cũng có thể bới móc ra sai lầm, vậy thì hà tất phải tự làm khó cho mình?
Thấy đối phương vừa hào phóng lại vừa nhã nhặn, không có biểu hiện gì là kiêu ngạo, Hạ Bạch lập tức chỉa mũi nhọn sang hướng khác: "Cậu đoạt giải, chẳng lẽ Đại Đế không mở tiệc mừng riêng cho cậu sao? Anh ta luôn thích những người có thực lực!"
Cười cười, Tiết Mặc thấy đầu mình ê ẩm. Nếu như đối phương muốn hướng về phía mình, thì quá dễ để đối phó, nhưng sợ là người yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-sac-kiem-bi/1311753/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.