Giờ khắc này, không liên quan gì tới phong nguyệt.
Tần Mục cười chua sót, không nói thêm gì nữa, nhìn dãy núi xa xa, thở dài thật sâu.
- Mấy năm này anh… thật khổ?
Bạch Nhược Hàm cầm chặt lấy tay Tần Mục, trên tay truyền tới cảm giác ấm áp, làm cho đáy lòng Bạch Nhược Hàm rung động mềm mại, điềm tĩnh lại làm cho cô đau lòng.
- Không có gì mà khổ cả.
Tần Mục bật cười, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Bạch Nhược Hàm:
- Gió lớn, chúng ta trở về đi.
Bạch Nhược Hàm cố chấp lắc đầu, nhìn Tần Mục không chớp mắt nói:
- Em muốn biết chuyện của anh cùng cô ấy.
Chuyện kia là thật, cũng là chuyện Tần Mục đời trước, cho nên khi hắn hiểu được cảm nhận cùng tình cảm của Chu Tiểu Mai, cũng cảm nhận được tình cảm che dấu của Tần Mục với Chu Tiểu Mai, tình cảm ẩn sâu kia liền phun trào, toàn bộ tình cảm dâng trào, chặt chẽ quấn lấy trên người Chu Tiểu Mai.
Thấy Bạch Nhược Hàm mang bộ dạng truy hỏi tới cùng, Tần Mục liền nở nụ cười, kiềm chế nỗi nhớ Chu Tiểu Mai trong lòng, thản nhiên nói:
- Sai đó, chàng trai kia thấy được hiện trạng bần cùng của người dân cùng quê, lập chí làm một gã thôn quan tốt. Người khác đánh giá thế nào hắn không quản, hắn chỉ thầm nghĩ muốn giúp những người dân chung quanh mình thoát ly đói nghèo, ít nhất giúp bọn họ ăn cơm đủ no, áo mặc đủ ấm.
Nói xong, Tần Mục lại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1972168/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.