Tần Mục ân một tiếng, Dương Yếp bỗng nhiên nói tới dượng của mình, hoặc là phải nói dượng gặp chuyện không may, nghĩ lại chuyện trước kia, muốn tìm người thổ lộ một chút, nếu nàng cao hứng bừng bừng, Tần Mục đúng là khó chịu đấy. Hôm nay biểu hiện như thế chỉ có thể nói rõ Dương Yếp phi thường lương thiện, chỉ có nhân tài lương thiện mới viết ra được những bản nhạc hay, đây là kiên trì của Tần Mục.
Dương Yếp biểu lộ rất mất tự nhiên, Tần Mục biết rõ suy nghĩ của nàng, châm điếu thuốc, nói
- Muốn đi thăm ông ta sao?
Dương Yếp gật gật đầu, âm thanh rất thất lạc:
- Dù nói thế nào thì những năm qua ông ta cũng không dễ dàng.
Tần Mục cười rộ lên, nói ra:
- Vậy cô truy cầu cái gì? Chính là tỏ chút bất mãn của cô sao?
Hắn ngồi ở trên ghế sa ***, một tay vịn đầu gối, tay còn lại đang vuốt tóc.
Dương Yếp im lặng, trên mặt của nàng đầy mâu thuẫn. Vừa muốn tránh thoát sinh hoạt hiện tại, vừa thương cảm chuyện của dượng, mặc cho ai cũng khó làm ra quyết định.
Tần Mục nhìn qua nàng, nàng cũng nhìn qua Tần Mục, hai người không nói gì, Tần Mục hơi trào phúng nói:
- Không nên lương thiện với mọi hạng người, cũng không nên biến mình thành kẻ tùy hứng thành tính, cô bây giờ lựa chọn tin tưởng tôi, vậy phải dựa vào kịch bản của tôi mà làm. Nhưng mà cô có nghĩ tới hay không, tại sao tôi giúp cô mà không cầu báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970857/chuong-811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.