Canh cá được bưng tới, lại thêm sáu món điểm tâm, người phục vụ nói với Tần Mục:
- Tiên sinh, bữa cơm hôm nay của ngài lão bản chúng tôi mời.
Tần Mục ngạc nhiên, vì sao chạy tới nơi đây còn gặp được người quen? Ánh mắt người phục vụ nhìn sang bên cạnh, Tần Mục nhìn theo, Đan Bưu đang ngồi gần cửa, nhìn Tần Mục gật đầu chào.
Nhà hàng hoàn cảnh tao nhã như vậy không ngờ ông chủ là Đan Bưu? Người này có sản nghiệp của chính mình, hay là đi thu phí bảo hộ? Tần Mục có chút khó hiểu, tiểu tử kia từ vòng luẩn quẩn công tử ca đến dân chúng bình dân, kể cả giới trung lưu cũng muốn ăn hết đi! Tần Mục ngẫm nghĩ thú vị, nói:
- Anh đi qua nói với Đan lão bản một tiếng, lại đây uống chút rượu cho vui.
Người phục vụ đi chuyển lời, Đan Bưu vội vàng bưng chén rượu đi tới. Hắn vừa nhìn thấy Tần Mục đã chờ cơ hội này, Tần Mục cho hắn mặt mũi, hắn tự nhiên nhận lấy.
- Ai, người này tôi nhận thức, hắn cùng…hắn cùng người kia từng gặp mặt nhiều lần.
Mạnh Khiết vừa nhìn thấy Đan Bưu, sắc mặt có chút thay đổi, nói khẽ một câu với Tần Mục:
- Người đi chung một chỗ với tên kia, chẳng phải người tốt gì, anh đừng để mình rơi vào đó.
Ánh mắt Tần Mục híp lại, Đan Bưu còn có liên hệ với vị phó bộ trưởng kia sao? Nhân mạch của người này thật đủ rộng, nếu như có thể thu phục được, tuyệt đối là thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970741/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.