Tây Môn Nhạn uống vài ly, ánh mắt nhìn Tần Mục cười cười nói:
- Hỏi rõ ràng?
Tần Mục ừ một tiếng, nói:
- Chuyện này bên kia không rõ lắm, có thể có người không được sự đồng ý của tôi nên nói lung tung. Chuyện này tôi sẽ tra rõ ràng, cho dù không trả trong sạch cho cô cũng cần trả trong sạch cho tôi.
Tây Môn Nhạn nhất thời chán nản, cơn tức mới áp chế lại dâng lên, nghe lời này của hắn giống như thanh danh một người đàn ông còn trọng yếu hơn một phụ nữ, đây là đạo lý gì? Trong lòng nàng nổi giận, lại uống thêm ba ly.
Tần Mục nhíu mày, nói:
- Đừng uống nữa, buổi chiều còn có việc.
Hắn cầm đũa, phát hiện Tây Môn Nhạn không nghe lời của hắn, lại rót thêm một ly, cơn tức chợt dâng lên, trực tiếp lấy chai rượu uống ừng ực. Hắn đi tới Phổ Thượng, vừa lúc ban đầu lại huýt trúc cây đinh cứng rắn, trong lòng không thoải mái là chuyện thật bình thường. Nhìn thấy bộ dáng của Tây Môn Nhạn, hắn cũng muốn uống rượu, hòa dịa buồn bực trong lòng.
Hai người uống qua uống lại, cuối cùng uống hết một chai rượu. Tần Mục nhìn Tây Môn Nhạn đã say, gọi điện cho Lưu Đại Hữu, nhờ hắn đến đón mình.
Trong khi chờ đợi Lưu Đại Hữu đến, Tần Mục vuốt vuốt trán tìm kiếm sơ hở trong lời nói của Tây Môn Nhạn, nhưng không tìm được. Biểu hiện của nàng rõ ràng là tìm chỗ trút giận, tình huống mà nàng đã nói có lẽ thật sự tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970693/chuong-896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.