Tần Mục cũng hiểu, Lưu Đại Hữu muốn kiếm tiền có rất nhiều cách, hắn cũng là một mắt nhắm một mắt mở, nhưng nếu hai người có giao tập về tiền, vậy sẽ có rất nhiều chuyện nói không rõ, vạn nhất giữa hai người có người xảy ra chuyện, kiếm người kia cũng không rất dễ dàng.
- Điểm thứ hai, không biết cậu có phát hiện hay không, lúc đó vẻ mặt của mấy hiệp cảnh kia cũng không gấp gáp, mà rất thoải mái. Theo như chuyện xảy ra, lẽ ra bọn họ phải khẩn trương mới đúng, làm sao lại thoải mái như vậy. Tôi phát hiện, khi bọn họ nói chuyện với Thời hành trưởng, ánh mắt luôn liếc về một chỗ, hơn nữa khi chúng tôi bắt bọn họ về, tên hiệp cảnh đầu lĩnh rõ ràng có lời gì muốn nói, kết quả nhìn về hướng kia, lại kìm nén lại.
Chân mày Tần Mục kịch liệt lay động, tình huống mà Lưu Đại Hữu phản ánh hắn không để ý đến. Rốt cuộc là bỏ sót tình tiết, Tần Mục thấp giọng nói:
- Xem ra, trong số khách nhân của Mạnh Khiết, thật sự có người không có hảo ý.
Lưu Đại Hữu gật đầu nói:
- Như vậy xem ra, Mạnh Khiết nên đến chỗ chúng ta một chuyến.
Tần Mục gật đầu đồng ý, lập tức gọi điện thoại cho Mạnh Khiết, nói với nàng đã có đầu mối, kêu nàng lập tức chạy tới Phổ Thượng, đồng thời dặn dò nàng, đừng để Lenno tham dự vào.
Đợi đến khi Tần Mục chào hỏi xong, Lưu Đại Hữu trầm mặc một hồi, mới ngưng trọng nói ra điểm thứ ba:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970463/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.