- Ai, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn không có tỏ vẻ gì, em chỉ có thể bất chấp cái giá theo anh mà thôi.
Hà Tinh phóng đãng cười rộ lên.
Tần Mục khoát khoát tay, nghiêm mặt với Hà Tinh:
- Hà Tinh, hôm nay Tần Mục anh nói lời này ở đây, đời này chúng ta không có khả năng ở cùng nhau, dù là một ngày cũng không có khả năng. Em có thể hoài nghi anh, nhưng mà không thể hoài nghi quyết tâm của anh.
Tần Mục với hành vi của Hà Tinh biết rõ ràng, Tần Mục sẽ không bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, mà là muốn Hà Tinh không còn hy vọng:
- Kỳ thật năm đó em dùng côn gỗ đánh vỡ đầu của anh, anh liền suy nghĩ nữ hài như vậy chắc chắn không dễ khi dễ, làm em gái thì anh yên tâm hơn nhiều.
Tần Mục nói ra lời này ngữ khí chân thành, cũng là lời từ đáy lòng, tuy trong lòng có tiếc uối, nam nhân tham muốn chiếm giữ nữ nhân rất lớn, nhưng bị Tần Mục áp xuống.
Sắc mặt Hà Tinh nhất thời trở nên tái nhợt, nàng vội vàng cúi đầu xuống, lại cầm áo khoác khoác lên vai, còn cố ý cài nút lại. Hai người trở nên xấu hổ, trong tiệm cơm mặt ánh đen mông lung, ánh mắt hai người tận lực trốn tránh.
Nhưng chuyện cần nói vẫn phải nói, Tần Mục ho khan một tiếng, đang muốn chuyển chủ đề lên chuyện báo chí, Hà Tinh đột nhiên ngẩng đầu, con mắt lóe sáng nhìn qua hắn, khàn giọng hỏi:
- Nếu như,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970223/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.