Tần Mục xoay người lại, khẽ cười, chỉ vào nam tử trần truồng, bình tĩnh nói ra:
- Hai chân của anh ta đứng ở phía nam khu ngân hàng, chuyện này tuy nóirõ xảy ra ở khu Kim Dương, nhưng mà anh ta đang lựa chọn khu của tôi báo án. Cho dù chuyện xảy ra ở nơi nào, chỉ cần báo án thì phải thụ lí. Lưu cục trưởng, anh nói như thế nào?
Lưu Đại Hữu giọng nói có chút run rẩy, ai cũng có thể nhìn ra hắn đang nổ lực áp chế tức giận, chỉ thấy hắn trang trọng cúi đầu với nam tửtrần truồng, sau đó vô cùng kiên định nói ra.
- Chuyện đã xảy ra là trách nhiệm của chúng tôi, nếu như không toàn lựcphá án và bắt giam kẻ gây án, tôi còn có tư cách gì mang cảnh phục, cótư cách gì đội quốc huy trên đầu?
Tần Mục âm thầm gật đầu, hoàn mỹ, phi thường hoàn mỹ. Lưu Đại Hữu bảnthân khí thế phi thường bưu hãn, cộng thêm lời nói chính khí mười phầnđã bị quay phim ghi chép lại nhất cử nhất động. Tuy thoáng có hương vịtuyệt hảo, nhưng mà trong không khí hiện tại là vừa đúng.
Cũng không biết trong đám người ai kêu tốt, sau đó tiếng vỗ tay vangvọng. Trong tiếng vỗ tay này Lưu Đại Hữu dùng thân thể bảo vệ nam tửtrần truồng, đám người tự động tách ra một con đường, cho bọn họ đi rangoài.
- Tần Mục, tay anh kéo quá dài.
Lãnh đạo kia nói ra từng chữ, biểu hiện trên mặt biến thành âm trầm.
Tần Mục bất vi sở động, thừa dịp ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-quan/1970215/chuong-1152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.