Lam Phượng dù sao cũng chỉ là gà, không phải Phượng Hoàng, cho nên không biết hát vang, chỉ có thể gào to khạc khạc, liều mạng vỗ cánh, nhất thời lông gà bay tán loạn.
Ta đã xem nhẹ Kim nhi. Nhìn dáng vẻ nó gầy yếu kiêu ngạo, không ngờ khi đi săn lại hung hãn đến vậy. Nó hăm hở nhảy lên, tránh thoát cái mổ của gà rừng, quay đầu lại, liền cắn vào cổ gà.
Bên kia Gia Nguyệt thét lên chói tai, bên này lại chỉ nghe một tiếng răng rắc rất nhỏ, đầu gà liền rũ xuống.
Sau khi thắng lợi, Kim nhi liếm liếm lông gà trên miệng, dương dương tự đắc nhìn chúng ta kêu meo meo, ý muốn được cưng chìu.
Hai mắt Gia Nguyệt nhướng lên, rồi hôn mê bất tỉnh.
Mọi người liền hô to chạy đến, mèo con bị lạnh nhạt, nghiêng cái đầu tỏ vẻ khó hiểu, lại khôi phục dáng vẻ mảnh mai vô tội, ngây thơ lúc đầu.
Hay thật, còn chưa xuất giá, mà mèo Bắc Lương đã cắn chết gà Nam Lương chúng ta.
Còn nữa, Hoàng đế Bắc Lương tặng mèo làm gì? Cho dù là mèo hoang, cũng không đến nỗi vừa mới đầy tháng là đã có thể cắn chết con mồi to hơn nó gấp bốn năm lần.
Công chúa hoảng sợ, mọi người đều biết. Quan chức Bắc Lương lập tức chạy đến xin được trị tội.
Công chúa còn hôn mê, chỉ có ta đi ra ngoài tiếp bọn họ.
Ta cũng lười gọi người treo mành vải, trực tiếp bước đến hỏi: “Hồ Luân đại nhân, con mèo này của quý quốc rốt cuộc là thần thánh phương nào, không ngờ lại hung hãn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-phong-om-lay-hai-duong/65536/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.