Chiếc thuyền này của Tiêu Chính tuy nhỏ nhưng tốc độ chạy lại rất nhanh, so với thuyền bình thường còn nhanh gấp đôi.
Bến cảng Đông Hải của Đông Tề có tòa thành lớn gọi là Định Ba. Bởi vì đây là nơi giao với con đường thông thương giữa Nam Bắc hải, lại là vùng đất phì nhiêu giàu có, nên ở đây vô cùng phồn hoa. Chùa chiền lầu gác, trạch viện hoa lệ, dọc bên bờ hồ là các cửa hàng hương liệu, thuyền hoa từng chiếc chậm chầm trôi trên mặt hồ, khung cảnh này làm cho các văn nhân thi sĩ, tài tử phong lưu phải lưu luyến không rời.
Chúng ta vừa lên bờ đã có xe ngựa tới đón, trực tiếp đưa ta đến một tòa nhà to lớn được chạm trổ tinh xảo, còn Tiêu Chính thì không biết tung tích.
Nhìn vào quy mô của tòa nhà này, xem ra không phải chỉ là gia đình phú quý bình thường, chỉ riêng Hậu hoa viên thôi cũng có thể sánh kịp với hoa viên của Ngụy Vương phủ trước đây. Còn những món đồ vật trong phòng thì không có cái nào là không phải tinh phẩm, mỗi một cái chén cái đĩa đều là cống phẩm.
Hiện tại, hoàng đế đang tiến hành cải tổ thanh lọc trên cả nước, đám tham quan phú vương đều đem những vật có giá trị giấu vào nhà kho, càng không nói đến những quan viên khác. Thế nhưng những gian phòng ở đây lại vẫn nguy nga tráng lệ, mái cong đấu củng(1) được chà lau sáng bóng, đến kẻ ngốc cũng có thể đoán được chủ nhân của gian phòng này có địa vị đặc biệt thế nào.
Tiêu Chính muốn bố trí một tòa tư trạch trong dân gian thì cũng được đi, nhưng không ngờ lại còn phô trương như vậy, hắn không sợ đám tiểu tặc hoặc là các đại hiệp cướp giàu giúp nghèo biết đến hay sao?!
Ta ở đây hai ngày, chỉ thấy Tiêu Chính một lần. Hắn đến vội vàng, đi cũng vội vàng, chỉ đến nhìn ta một lúc. Trong bụng ta có một đống nghi ngờ muốn hỏi hắn, thế mà không đợi ta mở miệng, hắn đã chạy mất dạng.
Thảo Nhi nói: “Lần này đến đây, bệ hạ có việc cần làm. Lúc trước vì đi Vạn Phật đảo nên đã chậm trễ mấy ngày, cho nên lúc này có chút bận rộn. Đợi khi bệ hạ nhàn nhã, nhất định sẽ đến nói chuyện với cô nương.”
Đơn giản chỉ là một chuyện rất bình thường, qua miệng của nàng lại biến ta thành một oán phụ nơi khuê phòng không thể chờ trượng phu trở về. Ta tức giận đến dở khóc dở cười.
Lại nói đến tên Tiêu Chính này, đầu lưỡi vừa thề thốt với ta, nào là đã nhiều năm tương tư đến khổ, hại ta nghĩ rằng hắn rất yêu thích ta nha, rút cuộc thì thế nào, cũng vì chuyện triều chính bận rộn mà nhanh chóng ném ta ra sau đầu.
Quả nhiên không phải là quốc sắc khuynh hương, nên chẳng có năng lực khuynh quốc mà.
Thảo Nhi vẫn một mực không rời khỏi ta, ngoài trừ nàng ra, Tiêu Chính còn mang đến vài vị vú già trong cung, lại có thái y phụ tá, thị vệ tạp dịch. Trên dưới có hơn ba mươi người chỉ hầu hạ có một mình ta. Ngay cả Thái hậu, theo như tổ chế thì cũng chỉ có hai mươi cung nhân theo hầu hạ. So ra ta còn uy phong hơn lão thái thái kia.
Người vốn làm việc tay chân quen rồi, nếu lười biếng một chút liền thấy cả người khó chịu. Đương nhiên, ta được hầu hạ thế này, cảm thấy rất không thoải mái.
Trước kia ở trong núi, ta làm việc cũng không khác gì nông phụ, có thể giặt quần áo nấu cơm. Đến Hạ gia, tuy rằng không làm việc nhà, nhưng cũng đi đánh cá thu hoa màu, chơi đùa khắp nơi, không có lúc nào rãnh rỗi. Hiện tại, không những quần áo đưa đến tay, cơm đưa tới miệng, ngay cả đi ngoài cũng phải có người đến hầu.
Điều này sao có thể chấp nhận được.
Ta không có cách nào đành phải đưa ra hạ sách, dùng tuyệt thực để uy hiếp, lúc này mới giảm được một nửa số người hầu hạ ở bên người.
Ta không thể ra khỏi tòa nhà, nên chẳng thể chơi hồ ngắm hoa, chỉ biết loanh quanh trong hậu hoa viên. Ta choàng chiếc áo lông dày, ngồi trong đình nghỉ chân đặt bên hồ nước, nhìn ra khung cảnh mùa thu hoa rơi ở trong viện, tâm tình lại càng không tốt.
Ở trên biển, bốn mùa đều như xuân, không biết đến ngày tháng, không ngờ nhân gian đã sớm vào cuối thu.
Ta bị Tiêu Chính bắt đi đã hơn mười ngày, nhất định Hạ Đình Thu đã nhận được tin tức. Không biết lúc này hắn nôn nóng ra sao, không biết có đi tìm ta ở khắp nơi hay không. Chuyện đàm phán giữa hắn và Già Dạ, không biết có thuận lợi hay không.
Chỉ hận lúc bị bắt, ta hoàn toàn không có chuẩn bị gì, nếu không đã có thể phát chút tín hiệu.
Định Ba cũng được xem là nơi có khí hậu ấm áp, nhưng vì năm nay lạnh hơn so với những năm trước đây, thời điểm cuối thu cũng đã mang theo chút hơi lạnh của đầu đông.
Thân thể của ta lại không thể chịu được giá rét, lồng ngực cũng dần dần cảm thấy đau buốt, không thể thở nổi. Một hôm đang đi dạo trong sân, một cơn gió lạnh thổi qua, ta vô tình hít vào một hơi, liền lập tức ho khan.
Đám người Thảo Nhi vô cùng hoảng sợ, các nàng vội vàng chạy đến.
Lúc này, ta liền nảy ra ý định, liên tục hít vào mấy hơi khí lạnh, lồng ngực như bị đao nhọn đâm vào, quả là cơn ho càng lúc càng dữ dội, cả người ta gần như co tròn lại.
Đợi lúc Thảo Nhi đỡ ta ngồi dậy, trong lòng bàn tay của ta đã có một vũng đỏ tươi – đó là do ta vừa mới ho ra.
Sau đó hai mắt của ta liền nhắm nghiền, vô lực ngã vào trong lòng Thảo Nhi.
Tiền thái y nghe tin, cấp tốc chạy đến, sau đó rốt cuộc Tiêu Chính cũng tới.
Ta mở hé mắt, nhìn thấy khuôn mặt đế vương lạnh lùng cùng đôi mắt phát hỏa, hắn đứng ở trong phòng, Thảo Nhi bê đến cho hắn một chiếc ghế, hắn cũng không quan tâm đến. Hơi thở rét lạnh kia hoàn toàn lấn áp không khí ấm áp phát ra từ lò sưởi trong phòng, toàn bộ người hầu ngay đến Tiền thái y cũng phát run.
Tiền thái y phải rất vất vả mới xem xong mạch, nói rằng thể chất của ta không chịu được lạnh, nhất là phong hàn. Lần này hàn khí vào phổi, động đến vết thương cũ, nên mới ho ra máu. Nhưng vì không có phát sốt, xem ra bệnh tình cũng không quá nặng, vẫn cần điều dưỡng…
Ông ấy còn chưa nói xong. Tiêu Chính lại bắt đầu nổi nóng: “Điều dưỡng, điều dưỡng! Lần nào các ngươi cũng nói điều dưỡng, nhưng đến lúc này mà nàng vẫn không khỏe lên được một chút! Trẫm nuôi đám phế vật các ngươi làm gì?”
Thiên tử phát hỏa, tất cả mọi người đều quỳ xuống. Nếu ta không phải nửa sống nửa chết nằm trên giường, hẳn cũng phải quỳ.
Tiền thái y run run nói: “Bệ hạ nguôi giận. Vết thương cũ của Lục cô nương rất nặng, thể chất bị hao tổn, không thể ngày một ngày hai là có thể phục hồi, cần phải từng bước điều trị.”
“Ngươi vừa điều dưỡng mấy ngày, nàng liền ho ra máu bất tỉnh, rốt cuộc là ngươi đã dùng thuốc gì?”
Tiền thái y hoảng sợ dập đầu nhận tội.
Ta cũng không thể tiếp tục trơ mắt nhìn Tiêu Chính muốn lấy đầu người. Ta ho ra máu là vì muốn kéo hắn đến, không thể liên lụy tới người khác. Vì thế ta liền lầm bầm hai tiếng, mở mắt tỉnh lại.
“Sao ồn ào thế này?”
Tiêu Chính thấy ta tỉnh lại, sắc mặt rét lạnh liền dịu đi ít nhiều. Hắn vung tay cho người hầu lui ra, mọi người như thấy được ân xá, vội vàng chạy thoát ra ngoài.
Tiêu Chính bước đến, đưa tay sờ trán của ta, “Nàng đã tỉnh?”
Ta chua ngoa nói: “Không có tỉnh, chẳng lẽ là nói mớ à?”
Khóe miệng của Tiêu Chính khẽ cong cong, trông rất chi là hưởng thụ, “Xem ra nàng đã tỉnh.”
Ta nhanh chóng nhắc nhở mình không được mắng hắn, càng mắng hắn lại càng cao hứng. Vì thế đành phải chọn một câu rất bình thường để nói: “Rốt cuộc thì ngươi cũng biết đến đây?”
Vừa thốt ra lời này, Tiêu Chính lại càng thêm vui vẻ. Hắn vốn đã tuấn mỹ, mắt mày như vẽ, cùng với nụ cười như vậy, quả thực chẳng khác gì mặt nước mùa xuân sau khi tan băng, tựa như hoa nở lúc bình minh, thật sự là tuyệt đẹp.
Ta vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ lại vừa rủa thầm, tên gia hỏa nhà ngươi yêu thích ta làm gì, về nhà tự yêu lấy chính mình ở trong gương đi!
Sau đó ta mới hiểu ra vì sao Tiêu Chính lại cười như tên ngốc như vậy. Những lời vừa rồi của ta có đến mười phần ai oán, mùi dấm chua có thể lan khắp các con ngõ.
Vô tâm chi thất(*). Đúng là vô tình. (*Sai lầm do vô tình chứ không phải cố ý)
Nhưng Tiêu Chính lại không nghĩ như vậy. Hắn dịu dàng nói: “Nàng đang giận ta vì bận rộn chính sự mà không đến thăm? Nàng chỉ cần nói với Thảo Nhi một tiếng, ta dù có bận cũng dành thời gian đến đây.”
Ta thật sự cảm thấy Tiêu Chính cùng Nhân yêu Vương gia thật biết cách làm người khác nổi da gà, dù là phương thức không giống nhau, nhưng hiệu quả lại không khác. Một người nóng một người lạnh, một người ngả ngớn một người bảo thủ, tuy nhiên lại giống nhau ở điểm luôn làm lông tơ từ đầu đến chân của ta đều dựng đứng hết cả.
Ta nhẫn nhịn nói: “Nếu ngươi đã đến đây, ta có chuyện muốn nói.”
“Nàng nói đi.” Tiêu Chính ngồi xuống ở bên giường.
Ta nói: “Nếu chúng ta đã thỏa thuận. Ngươi không động đến sư phụ và các sư huynh của ta, ta sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi. Ta tin tưởng ngươi, vậy cũng phiền ngươi nên tin tưởng ta. Ta không phải là con chim để ngươi nuôi trong lồng son, nếu chỉ biết giam giữ sẽ giết chết ta. Ta nghĩ ngươi dụng tâm muốn tìm ta trở về như vậy, chắc cũng không muốn làm ta chết thêm một nữa, đúng không?”
Tiêu Chính không nói gì, chứng tỏ là đồng ý.
Ta nói tiếp: “Cho nên, ta hy vọng mình có thể có chút tự do. Ta sẽ không bỏ đi, có Thảo Nhi cùng với nhiều cao thủ đại nội đi theo như vậy, một chút công phu mèo quào của ta cũng chẳng có tác dụng gì.”
Tiêu Chính nhìn ta, mãi một lúc lâu cũng không nói một lời, sau đó mới hỏi: “Nàng sẽ không đi?”
“Sẽ không đi!” Ta không kiên nhẫn nói, “Làm sao ta dám đi? Chẳng phải ngươi còn muốn tịch biên nhà của sư huynh ta đấy sao?”
Tiêu Chính cười khổ, nói: “Thì ra ta ở trong mắt của nàng, chỉ biết tịch biên.”
“Đừng có cắt câu lấy nghĩa được không?” Ta tức giận muốn hộc máu, “Ngươi là vua của một nước, có đồng ý hay không thì nói rõ một lời đi!”
Dù sao ta cũng đã có kinh nghiệm ngất xỉu, nếu ngươi lại trở mặt muốn giam giữ ta, ta cũng không ngại ngất thêm một lần cho ngươi xem!
Tiêu Chính mím chặt môi, sau đó khẽ cười, trong mắt cũng tràn đầy ý cười, “Ta đồng ý—-nhưng ta có một yêu cầu.”
“Nói.”
Ánh mắt Tiêu Chính chợt lóe sáng, “Tối nay để cho ta ở lại.”
Nhất thời, cả phòng liền yên tĩnh.
—————————————————
(1)Một loại kết cấu đặc biệt gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]